Hồ Bất Phi đã uống say khướt đứng dậy, loạng choạng đi tới cửa, khi sắp đến nơi đột nhiên tăng tốc, cuối cùng chẳng buồn giả bộ. “Hồ ngự sử. Uống rượu xong còn có thể uống trà cơ mà?” Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý.
Hồ Bất Phi đẩy cửa ra, Vương Trù khôi ngô cường tráng đang đứng đó, bên hông dắt một thanh đại khảm đao, cạnh bậc cửa là lão già Trần Hổ gầy gò nhỏ thó đang chậm rãi hút tẩu thuốc. Lão buông tẩu thuốc xuống, nhổ một ngụm đờm xuống đất: “Uống trà đi.”
Hồ Bất Phi đành lắc đầu trở lại chỗ ngồi, Tô Viện cong bờ eo thon, đun một bình trà, mùi hương thơm ngát tỏa ra.
“Bích Loa Xuân thượng hạng, hương trà có thể át mùi rượu của ngươi, lúc về cũng tiện trả lời vị ở nhà, được chưa? Vị ở nhà ngươi dữ thật đấy.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà.
Hồ Bất Phi cười xấu hổ: “Hầu gia vẫn nhớ cô ấy à...”
“Tuyệt đối không thể quên được.” Bách Lý Lạc Trần cười nói. Bách Lý Đông Quân nghi hoặc, ông nội mình ngoài mình ra thì đối xử với ai cũng nghiêm túc lạnh lùng, mà đám quan văn trong triều đình là loại là ông ghét nhất, nhưng có vẻ khá khách khí với vị ngự sử hoang đường này, giọng điệu còn có vẻ thân cận. Y hỏi: “Ông từng gặp vị ngự sử đại nhân này rồi à?”
“Cha hắn tên là Hồ Thành, lúc bé từng bế con, có nhớ không?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
Bách Lý Đông Quân sững sờ, sau đó suy nghĩ một chút rồi giật mình nói: “Ừm, là ông lão thích đọc thơ. Từng tới Càn Đông Thành của chúng ta, chức tước khá lớn!”
“Thủ tịch Long Vân Các, đại học sĩ Hồ Thành.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói: “Khi còn sống, trong lòng ta ông ấy là cột trụ thứ hai của Bắc Ly, chỉ sau thái sư Đổng Chúc.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play