Chương 17. Lăng Vân cuồng ngạo.
“Hay cho câu quang minh chính đại.” Bách Lý Đông Quân đoạt lấy túi rượu trong tay Tư Không Trường Phong, ngửa đầu lên uống một ngụm: “Nên cạn một chén lớn!”
Tư Không Trường Phong cười lạnh: “Là ngươi muốn uống rượu thôi.”
Bách Lý Đông Quân lúc lắc túi rượu trống rỗng trong tay, nắm luôn xuống đất: “Hết rồi.”
Tư Không Trường Phong không nhìn tíu rượu kia, chỉ hỏi Lôi Mộng Sát: “Còn chuyện nào nữa không?”
“Có, hắn đến Thiên Khải được một năm là thi vào Tắc Hạ Học Cung. Tắc Hạ Học Cung là học cung mà Tắc môn bầu bạn từ hồi Chiến quốc, tụ tập sĩ tử tài hoa trong thiên hạ, khi cường thịnh thì hễ là sĩ tử của học cung, tới các quốc gia đều được đối đãi như khách quý, một số người tài hoa tuyệt đỉnh còn trở thành chúa tể trong thời loạn. Ba năm sau khi Bắc Ly dựng nước, thái sư khai quốc triều này đã dựng lại học cung. Tuy Tắc môn đã không còn tồn tại, nhưng để kỷ niệm tiên hiền vẫn đặt tên là ‘Tắc Hạ Học Cung’. Đồng thời, chỉ có người tài hoa tuyệt đỉnh mới có thể vào học cung. Người bình thường có khổ sở học tập mười mấy năm cũng không được thấy, nhưng Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn chỉ mất một năm đã bước qua cánh cửa kia. Ngày hôm đó, hắn và một vị thiên tài khác cũng chỉ mất một năm đã được vào học cung, hai người cùng giơ roi phi ngựa, đi khắp Thiên Khải Thành. Trong Thiên Khải Thành muốn từ phía tây thành tới đông thành, có phi ngựa cũng mất sáu canh giờ, dọc đường có mười chín quán rượu nổi tiếng. Hai người bọn họ đặt tên cho mười chín quán rượu này là ‘thập cửu họa đống, nhất túy phi thiên’. Đó là ngày đầu tiên học cung dán thông báo, hắn tỷ thí trong học cung mà không phân định được thắng bại nên hẹn nhau cùng phi ngựa từ cửa tây sang cửa đông, dọc đường uống ba chén rượu, ai tới cửa đông trước là thắng.”
“Thú vị.” Bách Lý Đông Quân hai mắt sáng bừng lên.
“Thiên Khải Thành là tòa thành không ngại náo nhiệt nhất. Thập cửu họa đống nghe vậy nhanh chóng chuẩn bị loại rượu quý giá nhất trong quán, đặt ở ngoài sảnh chính. Hai người phóng ngựa giơ roi, đón gió ngất ngây, đến nay người ở Thiên Khải Thành được thấy cảnh đó vẫn nhớ mãi không quên. Nâng chén uống say, vó ngựa khắp thành, hoa bay đầy trời. Hương rượu trong không trung chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là chí khí thiếu niên, khiến người ta nghe mà mê say, vô số người đứng xem, mỗi quán rượu lại bày bàn đặt cược, cược xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.”
“Thế thì cuối cùng ai thắng?” Bách Lý Đông Quân vội vàng hỏi.
“Trước đó hai người vẫn không phân cao thấp, nhưng thời khắc cuối cùng, Lăng Vân công tử chậm hơn người còn lại nửa cái mình ngựa, thua.” Lôi Mộng Sát cười nói.
Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Lợi hại vậy à, người còn lại là ai?”
“Là ta.” Lôi Mộng Sát phất nhẹ ống tay áo.
“Ngươi?” Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, không thể tin nổi.
“Năm đó ta đặt bút thành văn, viết thành sách truyền khắp Thiên Khải, thế nhân đọc vào đều thấy nhiệt huyết dâng trào. Cho nên danh hiệu của ta là ‘Chước Mặc’, ta cũng chỉ mất một năm đã vào học cung, không kém gì Cố Kiếm Môn.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Vậy cuối cùng làm sao ngươi thắng?”
“Ta thấy lúc cuối không thắng được, trong lòng quýnh lên cho nên không ngừng nói chuyện với Cố Kiếm Môn. Tính khí Cố Kiếm Môn làm sao nhịn được, ta mắng một câu, hắn đáp lại một câu, nhưng làm sao nói thắng ta. Cuối cùng dọc đường xóc nảy, lại uống không ít rượu, Cố Kiếm Môn... Ha ha ha, hắn nôn sạch. Cho nên ta thắng.”
Lôi Mộng Sát vừa nói vừa cười đắc ý.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
“Nhưng cuối cùng bị triều đình khép vào tội nhiễu loạn trị an của Thiên Khải Thành, bắt đi nhốt ba ngày. Phải nhờ tế tửu tiên sinh dẫn chúng ta ra.” Lôi Mộng Sát quay đầu nhìn về xa xăm: “Thật hoài niệm năm xưa.”
“Nhưng vì sao Cố Kiếm Môn rời khỏi Thiên Khải, về Sài Tang Thành?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Một kẻ ngông cuồng như vậy, nếu sau lưng không có người cầm cương, vậy chắc chắn hắn sẽ trở thành mầm mống loạn lạc, hoặc khuấy động phong vân, hoặc chết trong sự ngông cuồng của mình. Còn người cầm cương cho Cố Kiếm Môn chính là ca ca của hắn, Cố Lạc Ly. Cha mẹ của Cố Kiếm Môn mất sớm, là ca ca hắn nuôi hắn lớn. Huynh trưởng như cha, tuy Cố Kiếm Môn là cuồng công tử trong bát công tử, nhưng lại cực kỳ nghe lời Cố Lạc Ly. Huynh trưởng muốn hắn về Sài Tang Thành đợi ba năm. Ba năm này, Cố Lạc Ly hy vọng sẽ bồi dưỡng Cố Kiếm Môn thật vững vàng, ngoài khí khái ngạo nghễ đó còn phải hiểu cách kiềm chế cái ngạo nghễ của mình. Nhưng hắn mới về được hai năm thì Cố Lạc Ly đã chết.”
Lôi Mộng Sát thở dài.
Tư Không Trường Phong nhướn mày: “Ý ngươi là?”
“Rất nhiều người cho rằng lần này chúng ta tới đây chỉ là cứu Cố Kiếm Môn, cứu huynh đệ tốt của chúng ta. Đúng vậy, đây là một trong những mục đích của chúng ta. Nhưng bọn họ không biết, thật ra chúng ta làm vậy cũng là cứu bọn họ. Cố Kiếm Môn đã không còn Cố Lạc Ly kiềm chế, đối với bọn họ đó không phải một con rối bó tay chịu trói mà là một con ác quỷ vừa thoát khỏi gông xiềng.” Lôi Mộng Sát lẩm bẩm.
Sài Tang Thành, trong một quán trọ hẻo lánh.
Nam tử cầm dù giấy đứng ngoài cửa quán trọ, lẳng lặng nhìn mưa bụi liên miên bên ngoài.
Trên thềm cửa sau lưng hắn, có một nam tử trẻ tuổi, trong tay nam tử đó là một thanh đoản đao nhỏ, đang ngắm nhìn không ngừng.
Hắn nhìn nam tử cầm dù, cười nói: “Có phải ngươi luôn mang theo dù nên đến đâu cũng có mưa không. Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ với ngươi, phải đến quá nửa là gặp ngày mưa.”
“Đã đến hôm nay rồi, chắc hắn sẽ không tới.” Nam tử cầm dù lắc đầu nói.
Nam tử đang ngắm thanh đoản đao thu hồi nó vào tay áo: “Người đang ở bước đường cùng thường làm theo một số lựa chọn đáng sợ. Nhưng có lẽ chúng ta quá đáng sợ rồi. Cho dù là trong tình trạng vạn kiếp bất phục cũng không lựa chọn chúng ta. Bị đánh giá quá xấu rồi, ngươi về bàn bạc kỹ hơn với đại gia trưởng đi.”
“Nếu hắn không tới tìm chúng ta.” Nam tử cầm dù ngẩng đầu lên. Nam tử ngồi cạnh cửa đứng dậy, đi vào trong quán trọ: “Vậy chúng ta sẽ tới tìm hắn.”
Trong Cố phủ, Cố Kiếm Môn vẫn uống rượu.
“Ngày mai là kết hôn rồi.” Cố Kiếm Môn đổ rượu vào miệng, khẽ mỉm cười.
Lý Tô Ly ở bên hầu hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngày mai ta có thể mặc áo trắng không?” Cố Kiếm Môn hỏi.
Lý Tô Ly lắc đầu: “Công tử, trong hôn lễ phải mặc áo đỏ. Chỉ có lúc tham gia lễ tang mới có thể mặc áo trắng.”
“Đáng tiếc, khi giết người, ta muốn mặc áo trắng, như vậy thì máu bắn lên mới tươi mới đẹp. Cũng được, áo đỏ thì áo đỏ vậy.” Cố Kiếm Môn đi tới cửa, ngửa đầu lên ngắm cơn mưa bụi trên bầu trời.
Mưa ngớt dần.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Cố Kiếm Môn khẽ hỏi.
Lý Tô Ly gật đầu: “Đã chuẩn bị xong.”
“Được.” Cố Kiếm Môn mỉm cười.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Cố Kiếm Môn khẽ nhíu mày: “Ai lại tới vào lúc này?”
Lý Tô Ly lắc đầu: “Ta ra xem thử.”
Một lát sau, Lý Tô Ly trở về, giọng nói hơi do dự: “Công tử...”
“Là ai?” Cố Kiếm Môn không quay đầu lại.
“Là ta.” Yến Lưu Ly đi vào sân, đứng bên cạnh Cố Kiếm Môn.