Chương 16. Quang minh chính đại
Trong ngôi chùa bỏ hoang ở ngoại ô, Tư Không Trường Phong cảm thấy lạnh, bèn đốt một đống lửa, cùng Bách Lý Đông Quân ngồi đó thảnh thơi sưởi ấm.
Thanh Nhã công tử Lạc Hiên đi đâu không biết, Lôi Mộng Sát ngồi một mình dưới mái hiên, Bạch Lưu Ly khổng lồ kia kề sát bên hắn.
Mới có một hai ngày mà có vẻ như Lôi Mộng Sát đã làm quen với con rắn này, hắn vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly: “Bạch huynh, có nhớ nhà không?”
Bạch Lưu Ly há miệng thở, thân hình vặn vẹo.
“Đúng là hơi lạnh, nếu có rượu uống cho ấm mình thì tốt.” Lôi Mộng Sát lẩm bẩm.
Bách Lý Đông Quân nghe được không nhịn được mắng: “Phí mất cái phòng rượu ngon của ta!”
Tư Không Trường Phong lôi từ trong lòng ra một túi rượu, ngửa đầu lên uống một ngụm rồi đưa cho Bách Lý Đông Quân: “Uống đi.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, nhận lấy túi rượu, ngửi vài hơi: “Tang Lạc? Ngươi lấy đâu ra thế?”
Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Nhân lúc ngươi ngủ trộm đấy.”
“Hay cho tên Tư Không Trường Phong nhà ngươi!” Bách Lý Đông Quân tức tối trợn mắt nhìn.
“Có uống không? Không uống thì để ta uống một ngụm trước đi.” Lôi Mộng Sát duỗi tay ra nói.
“Xì.” Bách Lý Đông Quân ngửa đầu lên uống một ngụm lớn, lau miệng, ném túi rượu kia ra ngoài. Lôi Mộng Sát giơ tay đón lấy:
“Ngươi đường đường là cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu, không học võ cho tốt, sao lại thích chuyện cất rượu như vậy?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói: “Là công tử hầu phủ thì phải thích võ? Nếu cha ta là trạng nguyên, vậy ta phải làm thi nhân à? Ông nôi ta làm gì, cha ta làm gì, với ta làm gì, đều không liên quan gì tới nhau.”
“Nói cũng có lý.” Lôi Mộng Sát gật đầu nói: “Nếu ta chịu làm giống người trong gia tộc, đã chẳng bị trục xuất khỏi Lôi gia bảo.”
“Vì sao ngươi lại bị Lôi gia bảo trục xuất, đây vẫn là nghi vấn trên giang hồ. Ngươi là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này của Lôi gia bảo, cho dù là người của chi phụ nhưng cũng được kỳ vọng lắm mà.” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Ngươi biết nhiều chuyện trên giang hồ nhỉ?” Lôi Mộng Sát vừa hỏi vừa ném túi rượu cho Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong đón lấy túi rượu uống một ngụm: “Ta từ nhỏ đã coi bốn biển là nhà, vẫn luôn sinh sống trong giang hồ.”
“Thương pháp của ngươi không tệ, nhưng chiêu thức không được đầy đủ, công pháp cũng có thiếu hụt. Có vẻ như có căn cơ rất tốt, nhưng ngươi chỉ học được hình chứ không học được ý.” Lôi Mộng Sát đi tới cầm lấy trường thương của Tư Không Trường Phong: “Chắc chắn ta từng nghe tới mũi thương này. Ngân nguyệt thương, khốc đoạn trường. Chủ nhân nó là truyền nhân của Giang Nam Truy Khư Thương - Lâm Cửu, Lâm Cửu đã mất tích nhiều năm rồi.”
“Hắn đã chết.” Tư Không Trường Phong lạnh nhạt đáp.
“Hắn là sư phụ ngươi à?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Coi như là vậy, khi ta thấy hắn, hắn đã sắp chết, toàn thân lở loét, nằm trong một đạo quan bỏ hoang chờ chết. Ta cứu hắn, đưa hắn về nơi ta ở. Hắn hy vọng sau khi chết ta sẽ hỏa thiêu thi thể hắn, sau đó mang tro cốt của hắn về quê. Hắn nói trước của nhà hắn có một cái hồ, gọi là hồ Hư Dẫn, khi còn trẻ hắn từng yêu một cô gái, mỗi sáng sớm cô gái ấy sẽ ngồi bên hồ chải đầu, hắn thường tới ngắm. Nhưng khi đó hắn chỉ là một thằng nhóc nhà nghèo, nhưng cô gái lại là người đẹp nhất trong trấn, hắn hạ quyết tâm, cầm thương ra khỏi trấn. Nhưng đi một lần mà không ngờ suốt ba mươi năm chưa từng trở về. Đã vào giang hồ là không thể ra được. Hắn mong ta thả tro cốt của hắn vào hồ Hư Dẫn kia.”
“Không bảo ngươi hỏi thăm tin tức của cô gái kia à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Năm thứ ba sau khi hắn đi khỏi, một huynh đệ ở quê đã đưa tin cho hắn, nói cô gái đó lấy chồng. Hắn nói, thậm chí cô gái ấy sẽ không nhớ có một thiếu niên cứ sáng sớm mỗi ngày là tới bên hồ luyện thương, chỉ để được thấy dáng vẻ chải đầu của cô. Hắn nói đã nhiều năm qua đi, hắn cũng không nhớ được dáng vẻ của cô gái ấy, cũng không thể tưởng tượng nổi, chỉ còn nhớ cái hồ đó. Nhưng ta tới trấn nhỏ mà hắn nói, lại phát hiện...” Tư Không Trường Phong dừng lại một chút, thở dài nói: “Cái hồ kia đã cạn khô.”
Lôi Mộng Sát và Bách Lý Đông Quân nhìn nhau, không nói gì. “Người đã không phải người năm đó, nhưng cảnh cũng không phải cảnh năm đó nữa.” Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Sau đó ta đào một cái hố ven hồ, chôn tro cốt của hắn xuống. Có lẽ một ngày nào đó, hồ sẽ lại là hồ nước mà thiếu nữ kia chải đầu, cũng có thể một ngày nào đó nó sẽ bị lấp kín, ai mà biết được.”
“Thương pháp của ngươi là hắn dạy?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Hắn dạy thương pháp cho ta trong năm ngày, sau đó từ trần. Nhưng mấy năm nay thương pháp học trong năm ngày này đã cứu tính mạng của ta không ít lần.” Tư Không Trường Phong nhận lại thanh trường thương từ tay Lôi Mộng Sát: “Cho nên ta cũng rất tò mò, thương pháp hoàn chỉnh này là thế nào?”
“Truy Khư Thương không phải thương pháp lợi hại mấy, nhưng Lâm Cửu lại là người tài ba. Xem ra vừa rồi ta nói sai một chút.” Lôi Mộng Sát nhìn về phía Tư Không Trường Phong: “Thương pháp của ngươi, thứ học được là ý, không học được là hình. Nếu có cơ hội, chắc chắn ngươi có thể tái hiện bộ thương pháp kia.”
Tư Không Trường Phong cười khổ: “Có lẽ sẽ không có cơ hội.”
Lôi Mộng Sát gật đầu: “Trước đây đúng là không có cơ hội, nhưng ngươi rất may mắn, ngươi gặp chúng ta. Chúng ta là Bắc Ly bát công tử, ngươi phải biết tám người chúng ta chia ra chính là một cái lưới, cái lưới này có thể bao phủ toàn bộ Bắc Ly. Chúng ta sẽ giúp ngươi.”
Bách Lý Đông Quân sắc mặt hoang mang: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Tư Không Trường Phong lắc đầu nói: “Đừng nói về ta nữa, nói về Cố Kiếm Môn đi. Tuy không hiểu sao lại dính vào các ngươi, nhưng bây giờ ta còn không hiểu, rốt cuộc người chúng ta phải cứu là người như thế nào?”
“Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn à.” Lôi Mộng Sát hơi nheo mắt.
“Đương nhiên đó là một... thằng điên.”
“Thuở niên thiếu hắn vào kinh xin học, ngày đầu tiên tới đó đã đắc tội với người của Bách Sự Trai ở Thiên Khải. Bách Sự Trai là bang phái ngầm lớn nhất Thiên Khải Thành, tam giáo cửu lưu, rồng rắn lẫn lộn. Hắn bị trói tới tổng đường xử phạt. Người phân xử của Bách Sự Trai phái người điều tra thân phận của Cố Kiếm Môn, biết Cố gia ở khu vực Tây Nam cũng không phải gia tộc bình thường, nhưng vẫn chẳng có thứ hạng gì trong Thiên Khải Thành, cho nên phạt hắn rút thẻ sinh tử, rút thẻ xong chịu phạt là được đi. Cái gọi là thẻ sinh tử tổng cộng có chín mươi chín thẻ, bên trên viết các loại hình phạt, nặng nhất gần như tử hình, bình thường nhất cũng là chín đao mười sáu lỗ, cũng đâm ra vài lỗ thủng trên người. Trong Bách Sự Trai có do thám của học đường, lập tức trở lại báo tin. Nhưng Cố Kiếm Môn không cần suy nghĩ, trực tiếp với tay tùy ý rút một thẻ, nhìn thoáng qua rồi vứt dưới đất, quay đầu bỏ đi. Ngày hôm sau, tên tuổi Cố Kiếm Môn bắt đầu nổi danh trong Thiên Khải Thành.”
“Trên thẻ viết gì?”
“Chín mươi chín thẻ sinh tử kia có chín mươi tám thẻ là thẻ tử, một thẻ là thẻ sinh. Cố Kiếm Môn rút ra là thẻ sinh duy nhất, phía trên viết bốn chữ: quang minh chính đại.”