Trúc Mã, Đừng Chạy!

Chương 32.


1 tháng

trướctiếp

Ánh trăng như nước, mọi âm thanh đều im lìm, một bóng dáng yểu điệu màu đen leo tường vào. Nàng ta đeo mảnh lụa đen che mặt, bước chân nhẹ nhàng, quen đường quen nẻo đi tới trước cửa gian phòng thứ nhất viện Đông, tay hơi do dự đặt ở then cài cửa, sau đó móc từ trong lòng ra một thanh đoản đao nhỏ, cạy khóa cửa, nhẹ nhàng bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
 
Ánh nến hơi mờ lay động trong phòng, nàng ta bước tới bên giường, xốc bức màn lên, liền thấy Lâm Tử Khác với khuôn mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn. Năm đó y đã từng dùng tính mạng bảo vệ nàng ta như vậy, ngày hôm nay, y lại bị nàng ta làm hại tới mức thân trúng kịch độc.
Cởi mảnh lụa che mặt xuất hiện một nữ tử với dung nhan mỹ lệ, người này không phải ai khác, chính là Liễu Chi ngày thường mảnh mai tới mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể bị thổi bay. Diệp Dung hận Lâm Tử Khác cũng không ít hơn Dung Ức, tất nhiên nàng ta không tin Vô Danh gần như như hình với bóng với Diệp Dung. Ban ngày Vô Danh ngăn nàng ta lại, nàng ta cũng không giằng co với Vô Danh, cũng không đưa thuốc giải cho Vô Danh, mà là lập tức lui bước, nói: “Không có thuốc giải, y sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới ta.”
Đến nửa đêm nàng ta mới dám nhân lúc Vô Danh và Diệp Dung đều ngủ say lén lút chạy tới đây. Cũng may mắn trước kia sau khi nàng ta một thân một mình rời khỏi Linh Khê Cốc liền theo bà bà đi du ngoạn tứ phương học một chút khinh công và công phu phòng thân, nếu không một nữ tử yếu đuối như nàng ta lẻ loi một mình sao có thể sống an ổn bao nhiêu năm qua. Chỉ là nàng ta rất nhớ cảm giác được Lâm Tử Khác bảo vệ, vì vậy khi gặp lại Lâm Tử Khác, nàng ta đã cố gắng giấu thân thủ của mình đi.
Nàng ta ngồi xuống bên giường, đỡ Lâm Tử Khác lên, để y tựa vào người mình, lại móc hai bình sứ ngọc thô từ bên hông, đổ hai viên thuốc còn lại trong bình ra. Hai viên thuốc có kích thước giống nhau, chỉ là màu sắc khác nhau, một viên màu nâu sậm, một viên màu đỏ tươi như máu.
Nàng ta cho viên thuốc màu đỏ vào trong bình, cho Lâm Tử Khác nuốt viên thuốc màu nâu sậm, sau đó lại nhẹ nhàng đặt y xuống, xoa nhẹ ngực y như sợ làm y bị thương vậy. Thấy y vẫn luôn hôn mê không tỉnh, lại vén y phục của y lên, cởi miếng vải băng bó miệng vết thương ra, đợi sau khi xử lý vết thương xong, nàng ta đã chảy mồ hôi đầy đầu. Nàng ta nâng ống tay áo lên lau mồ hôi nơi trán, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. May mà từ nhỏ Lâm Tử Khác đã lớn lên ở Linh Khê Cốc nổi tiếng với tài luyện chế độc dược, nếu không Kiến Huyết Phong Hầu nhất định sẽ lấy mạng Lâm Tử Khác ngay tại chỗ; cũng may khi bà bà rời đi đã đưa cho nàng ta hai viên thuốc cứu mạng, nếu không với độc tính của Kiến Huyết Phong Hầu, cho dù Lâm Tử Khác giữ được hơi thở cuối cùng cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp