Rời khỏi sạp của Vương Thành Lương, Khưu Thành liền cùng A Thường đi dạo một vòng chợ đêm. Cả ngày nay trời đều đổ mưa, nên rất nhiều chủ quán không ra ngoài bày sạp hàng, nhưng vẫn có không ít người còn kiên trì đến đây buôn bán, trên còn đường dài lại dựng lên không ít các túp lều lớn nhỏ. Về sau, hai người Khưu Thành muốn cưỡi xe ba bánh đi qua, sẽ không dễ dàng chút nào.

Mà ở bên đường cái đối diện, dưới mái hiên trước vài cửa tiệm đóng chặt cổng cũng thường thường có thể nhìn thấy một vài người vì tránh mưa mà dời sạp hàng sang bên này. Ánh sáng ở những vị trí này vốn không tốt, lúc này lại gặp trời mưa to nên trong càng có vẻ tối tăm. Thêm vào người đi dạo chợ đêm hôm nay vốn ít, nên những sạp hàng này trông rất vắng vẻ.

“Chuối đây chuối đây! Chuối tiêu mới được vận chuyển từ Hải Nam tới đây! Vừa to lại vừa ngon! Một cái bánh ngô đổi một trái!” Dưới mái hiên phía trước cách đó không xa, có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang vây quanh một chiếc xe ba gác rao hàng. Một người trong đó còn đứng trên ghế, bọn họ nhiều người, kêu to đến náo nhiệt, thứ được bán cũng tương đối mới mẻ, cho nên sạp hàng ngược lại rất đông đúc.

Khưu Thành cùng A Thường nghe được động tĩnh cũng đi qua. Lúc đến gần mới thấy, trên chiếc xe ba gác kia quả nhiên chất đống không ít chuối, từng nãi từng nãi chuối tiêu to bự, xanh mượt, đa số đều chưa chín. haehyuk8693

“Một trái chuối mà đổi tới một cái bánh ngô lận hả? Đắt quá đắt quá đi!”

“Đúng vậy đúng vậy, nửa cái bánh ngô tôi đã thấy đắt rồi.”

“Bớt chút đỉnh đi, nếu tính nửa cái bánh ngô, tôi sẽ mua hai trái.”

“Tôi cũng thấy vậy đó.”

“Nửa cái bánh ngô, bán hay không?”

Sạp bên cạnh có mấy người đang vây quanh mặc cả, thời điểm hai người Khưu Thành tới nơi, chính là lúc tranh luận kịch liệt nhất. Tuy Khưu Thành không quá so đo chút chênh lệch giá kia, nhưng lúc này cậu cũng không tiện vọt vào nói chính mình muốn mua, đành phải đứng ở một bên chờ.p2haehyuk.wordpress.com

Chuối tiêu lần này vốn bất đồng với gà sống. Gà sống thì chẳng có mấy ngươi mua nổi, đa số bà con đều chỉ vây quanh xem náo nhiệt thôi, nhưng nếu là chuối tiêu thì sẽ có rất nhiều người có khả năng mua được. Cho nên lúc này mọi người mới mặc cả nhiều như vậy, chủ yếu là vì muốn giảm giá xuống, để ai nấy đều có thể mua một hai trái về, cho người nhà của mình có thể được nếm thử món ngon.

Trong quá trình mặc cả càng ngày càng kịch liệt, bên mua bên bán đều tung ra hết trăm phần trăm sức chiến đấu, giọng sau so với giọng trước càng lớn tiếng hơn, người nào không biết còn tưởng là họ đang cãi nhau nữa kìa.

“Thiệt tình là mấy người anh em chúng tôi mỗi người vác hai bao tải, liều mạng mới khiêng được số chuối này trở về. Nếu bán nửa cái bánh ngô, ngay cả tiền vốn cũng không đủ.” Một người đàn ông đen gầy khoảng hơn ba mươi tuổi ôm vẻ mặt đau khổ nói.

“Ôi chao, cũng không phải không có xe lửa để ngồi, đừng than khổ vậy chớ. Nửa cái bánh ngô không hề ít, thời buổi này ai nấy đều sống không dễ dàng, một cái bánh ngô đổi một trái chuối, ai dám bỏ ra mua ăn chứ?” Sức chiến đấu của bên mua cũng không phải dạng bình thường. haehyuk8693

“Xe lửa có đấy, nhưng đầu năm nay, ai có thể yên tâm gửi vận chuyển? Còn không phải chúng tôi phải tự mình khiêng lên rồi khiêng xuống sao? Vì số lượng đem theo quá nhiều chúng tôi còn kém chút đã bị chặn ngoài nhà ga rồi. Thật vất vả chạy trở về thành phố Tân Nam, bà con cô bác cũng biết tụi tui lỡ đường, căn bản không ngừng lại dài lâu. Vì có thể dỡ mấy thứ này xuống, kia thật đúng là… Haizz, mọi người chưa trải qua thì không hiểu được đâu, thời buổi này có ai sống được dễ dàng. Nửa cái bánh ngô khẳng định không được, không đủ bản, không có cách nào bán được.”

“Ai nha! Sao lại bán không được chớ? Nhiều người như vậy……ít lãi nhưng lấy số đông mà……”

Số người vây quanh chiếc xe ba gác bên cạnh càng ngày càng nhiều, Khưu Thành cùng A Thường che dù yên lặng đứng ở trong đám người chờ đợi. Không dễ gì mới gặp được người bán chuối trong thành phố, Khưu Thành tính mua mấy trái về cho A Thường nếm thử vị ngon.

A Thường xem xem mấy nãi chuối trên xe đẩy, lại xem xem đám người ngươi một câu ta một câu lớn tiếng kêu la, có chút bất an kéo kéo tay áo Khưu Thành.

“Không sao.” Khưu Thành hướng hắn cười cười, A Thường lập tức yên lòng, chuyên tâm quan sát mấy nãi chuối trên xe ba gác. Hắn chưa từng thấy qua thứ này bao giờ, mà xem phản ứng của mấy người kia, hẳn là sẽ ăn rất ngon đây, không biết Khưu Thành có định mua vài trái cho hắn không ta? p2haehyuk.wordpress.com

Thời gian trôi qua chừng nửa giờ, chung quanh xe ba gác lại vây quanh rất nhiều người. Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở trên băng ghế rao hàng lúc này rốt cuộc cũng bước xuống dưới: “Thôi giảm một tí đi, so với việc bán không được vẫn tốt hơn.” Nói xong hắn nháy mắt cho mấy người xung quanh.

Mấy người trẻ tuổi khác rất nhanh đã hiểu ý của hắn: “Ai nha, được rồi, chuyến này coi như chạy không công. Hai cái bánh ngô đổi ba trái chuối, bà con cô bác tự chọn đi, không có giá rẻ hơn nữa đâu.”

Khưu Thành thính tai sáng mắt, vừa nhìn tình huống vừa nãy, liền biết bọn họ khẳng định đã thương lượng xong với nhau từ trước. Cậu tin ở đây nhiều người như vậy, cũng không phải chỉ có mình cậu nhìn ra được. Bất quá xem tình huống trước mắt, muốn mặc cả thêm nữa cơ bản là chuyện không thể.

“Lấy cho tôi sáu trái này.” Thấy đại cục đã định, Khưu Thành cũng không đợi thêm nữa, dẫn đầu mua chuối trước tiên. haehyuk8693

“A, được được.” Một người đàn ông trẻ tuổi đứng gần cậu nhất, lưu loát bẻ xuống sáu trái chuối tiêu cho Khưu Thành, dùng một sợi dây cỏ xuyên qua khe hỡ cột chặt chúng lại, sau lại tiếp nhận bốn cái bánh ngô Khưu Thành đưa qua rồi mới đưa chuối cho cậu.

Khưu Thành nhận lấy chuối rồi thuận tay đưa luôn cho A Thường. A Thường xách mấy trái chuôi tiêu, giơ chúng tới trước mặt, ngửi ngửi mấy cái, lại xem xem vài cái. Khưu Thành thấy hắn đã đem toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt vào mấy trái chuối, nên cũng không đi dạo chợ đêm thêm nữa, mà quay về nhà sớm.

Việc quản lý theo kiểu quân sự hóa trong phạm vi toàn quốc đã kết thúc hơn hai tháng, cho dù cuộc sống trước mặt của mọi người còn thập phần gian khổ, nhưng sản vật ở các vùng miền đã bắt đầu lưu thông qua lại. Khưu Thành đã nhìn thấy có hàng bán rong biển tảo tía ở trong chợ đêm, còn thấy một cửa hàng sát đường cái đề bảng bán bột mì đậu nành. Bất quá cậu tạm thời không có ý định mua chúng, nghĩ thôi cũng biết mấy thứ này hiện tại khẳng định là rất đắt. p2haehyuk.wordpress.com

Tại thành phố Tân Nam của bọn họ, mưa to trong vài ngày hay kéo dài đến nửa tháng đều là chuyện rất bình thường. Mà mỗi khi trời mưa, sự phát triển của hoa màu nhà bọn họ đều rất chậm. Số lương thực cậu kiếm được thời gian trước hiện đã tiêu tốn không ít, hiện tại đã không còn là lúc có thể tiêu tiền như nước nữa.

Trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành thấy được tờ giấy trắng thím Trần dán trong thang máy, trên giấy có viết số phòng cùng số lượng chuột đồng mỗi nhà muốn mua. Khưu Thành ghi nhớ mấy con số trên đó, rồi cùng A Thường đi thang máy lên tầng mười bốn.

Đối với vấn đề sử dụng thang máy, hiện tại mọi người trong chung cư đều đã đạt chung nhận thức. Đó chính là lúc xuống lầu phải tận lực dựa vào hai chân đi bộ, bình thường có thể giảm được bao nhiêu thời gian sử dụng thì sẽ giảm bấy nhiêu. Không có việc gì cần thì đừng nên đi đi về về, còn lại, chính là dùng đến ngày nào thì hay ngày đó, may mà chung cư này không có người tàn tật.

Sau khi về nhà, Khưu Thành tìm một cái thùng, bỏ vào mấy miếng vải sạch sẽ, rồi đặt chuối tiêu vào trong, sau đó cậu lại rắc thêm vào chút rượu đế. Nửa bình rượu đế này vẫn là do họ lục được trong lúc sắp xếp đồ đạc trong cứ điểm của A Thường. Bởi vì đã bị khuôi nắp, lại đã để nhiều năm, Khưu Thành không dám uống, cũng không dám lấy nó làm gia vị, nhưng nếu dùng để thúc chín mấy trái chuối này thì chắc được.

Cuối cùng, thùng nước bị Khưu Thành đậy nắp lên, để vào góc tường phòng ăn nhỏ đối diện nhà bếp. Phòng ăn nhỏ này nối liền với phòng khách, chẳng qua là nơi đó được đặt thêm một cái bàn, lại được một cái tủ thấp cao hơn một mét ngăn cách lại, liền biến thành một phòng ăn.

Vài ngày kế tiếp, A Thường mỗi buổi đều phải nhìn mấy trái chuối vài lần, có đôi khi còn thừa dịp Khưu Thành không chú ý, vụng trộm lấy ngón tay nhấc nắp thùng lên, xuyên qua khe hở quan sát sự biến đổi của mấy trái chuối. Hắn nhìn mấy trái chuối từng ngày từng ngày dần chuyển thành màu vàng, hương vị cũng càng ngày càng đậm đà.haehyuk8693

“Anh đừng nhấc nắp đậy lên nữa.” Khưu Thành không cần xem cũng biết anh chàng đang làm gì. Cậu rất muốn để cho A Thường sớm được ăn chuối, nhưng cứ nhấc đậy lên riết như vậy cũng đâu có thể thúc chín được chuối?

“Còn bao nhiêu ngày nữa?” A Thường liếm liếm móng vuốt, nhìn thùng nước trước mặt hỏi. p2haehyuk.wordpress.com

“Lại đợi hai ngày nữa xem.” Khưu Thành cũng không xác định.

Hai ngày kế tiếp, thành phố Tân Nam vẫn đổ mưa như trước, nơi bọn họ sống chính là như vậy, trong vòng một năm có rất nhiều ngày trời đều mưa tầm tả. Đặc biệt là vào tháng năm tháng sáu, trời mưa không dứt, ngay cả mùa đông cũng thường thường có mưa, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt.

Khưu Thành bỏ muối vào chậu rau hẹ vừa mới cắt xong bắt đầu nhào bóp. Khi xát được kha khá, cậu lại đổ ớt băm đã làm sẵn vào, trộn đều lại với nhau rồi đổ vào một cái hủ đã được chuẩn bị trước. Nhét tràn đầy cả lọ xong, cậu mới đậy chặt nắp lại để vào góc tường bên cạnh sô pha.

Hiện tại trong góc tường đã chất đống không ít các loại hủ lọ, bên trong có tương ớt chua, có rau hẹ muối ớt, có hành muối ớt, đều là do Khưu Thành làm ra trong mấy ngày nay. Mấy cái hủ dùng để đựng đồ chua đều là hàng đã xài rồi, bất quá cậu đã dùng nước sôi rữa chúng qua một lượt, với lại thời buổi này cũng sẽ không có ai so đo mấy chuyện này.

Cuộc sống của hai người Khưu Thành trôi qua thật bình thãn, nhưng điều này cũng không đại biểu thành phố Tân Nam hiện tại cũng bình tĩnh như mặt ngoài của nó.

“Lúc nãy họp sao rồi?” Vào chiều hôm nay, sau khi Ngải Văn Hải quay trở về, mấy người Cát Hồng Xương liền nhanh chóng tụ lại.

“Còn có thể là vì cái gì? Chỉ nhắc chúng ta cần tập trung hết sức lực tiêu diệt sâu cắn gié, đừng để cho chúng nó phát triển rồi di chuyển đến phương Bắc gây tai hoạ cho hoa màu.” Ngải Văn Hải vươn tay quét nước mưa trên tóc, không kiên nhẫn nói: “Ai chẳng biết cần phải diệt chúng? Mẹ nó chứ, trời mưa thế này còn làm ăn được gì, có xịt thuốc trừ sâu cũng chẳng thấy hiệu quả.”

“Trùng trưởng thành còn có thể đốt đèn để tiêu giệt, ấu trùng căn bản không có biện pháp. Lúc trước tại căn cứ lâm thời cũng không khó như vậy, trước xịt thuốc, nếu thuốc không giết được thì mới sắp xếp người bắt côn trùng. Gần nhất trời vẫn đổ mưa, xịt thuốc cũng không có nhiều hiệu quả lắm, hay là chúng ta mướn thêm một nhóm người?” Một người đàn ông cao gầy tuổi tác hơi lớn chút đề nghị.

“Vô dụng.” Người đàn ông cao lớn đã từng giao tiếp với Khưu Thành phất phất tay: “Bắt hết ruộng nhà mình, ruộng bên cạnh sẽ tiếp tục có sâu bò qua. Mấy con này đều xuất hiện theo bầy, bắt thế nào cũng không hết nổi.”

“Tôi cũng không nghĩ vậy.” Ngải Văn Hải nói: “Mọi người mấy ngày nay phóng tin tức ra ngoài, nói chúng ta đang thu mua sâu, một cân sâu đổi nửa cái bánh ngô, chuyên thu mua sâu cắn gié.”

“Mua cái đống sâu đó về làm gì? Tuy nữa cái bánh ngô không nhiều, nhưng nhiều người thì nhiều sâu chúng ta sẽ không chịu nổi.” Cát Hồng Xương không hi vọng thằng em rễ này của mình tức giận đến hư não rồi làm cho cả bang phá sản, tới lúc đó đám người bọn họ phải ăn cái gì để sống? haehyuk8693

“Anh an bài vài huynh đệ ra ngoài một chuyến, mua mấy con heo con trở về. Sâu thu được sẽ phơi khô xay thành bột cho heo ăn.” Ngải Văn Hải nói.

Bọn họ có sắp xếp nhân thủ trong thành phố, nơi phát ra tin tức vẫn linh thông hơn dân chúng bình thường. Tỷ như nói, tình huống hiện tại trong quốc nội là gì, nơi nào người dân sinh sống được, nơi nào người dân sắp sống không nổi nữa, nhà máy ở nơi nào khôi phục sản xuất hay chỗ nào có nông trường nuôi dưỡng súc vật trồng cây này nọ, bọn họ đều biết rất rõ. Muốn mua mấy con heo con về tự nhiên cũng không phải chuyện quá khó khăn, chỉ cần tìm đúng địa phương, lương thực trao đổi vừa đủ, không sợ bọn họ không bán.

“Tại sao không nuôi gà?” Tên đàn ông cao to vừa nãy thắc mắc. Sâu dùng để nuôi gà là thích hợp nhất, hơn nữa gà còn mau lớn hơn heo. Gà công nghiệp chỉ cần nuôi trong vòng bốn mươi lăm ngày là đã có thể làm thịt, cho dù bọn họ không nuôi gà công nghiệp, ba tháng cũng đủ cho chúng lớn rồi đi?

“Cậu hiện tại muốn ăn thịt heo hơn hay là thịt gà?” Ngải Văn Hải hỏi hắn.

“Thịt heo!” Tên hán tử cao to không chút nghĩ ngợi đã nói ra đáp án. Hắn đang thèm đồ béo muốn chết, mà thèm đồ béo thì càng phải ăn thịt heo chứ sao?

“Vậy thì chốt lại ở đây.” p2haehyuk.wordpress.com

Sau đó bọn họ lại thương nghị một phen, cảm thấy số sâu này có thể mua được, bất quá cũng không thể thu mua mở rộng. Bọn họ sẽ thả ra một ít tin tức trước, từ ngày chín đến ngày mười một sẽ thu mua trong vòng ba ngày, sau đó xem tình huống lại quyết định có tiếp tục thu mua hay không, còn phải thu mua bao nhiêu là đủ.

Rất nhanh, bọn họ liền dựng lên một cái lều đỏ ở quảng trường trước nhà ga, lại thả ra tin tức muốn thu mua sâu cắn gié. Một cân sâu cắn gié đổi nửa cái bánh ngô, còn dán không ít giấy tuyên truyền trên phố lớn ngõ nhỏ thành phố Tân Nam. haehyuk8693

Qua không bao lâu, mọi người đều nghe được tin vào ngay chín tháng năm, tại quảng trường trước nhà ga có người thu mua sâu cắn gié, một cân sâu cắn gié đổi được nửa bánh ngô. Một cân sâu cắn gié cũng không dễ bắt, nửa cái bánh ngô cũng không nhiều, nhưng vẫn thu hút được không ít người. Hiện nay ai nấy đều không dễ sống, kiếm nhiều thêm một miếng ăn thì càng tốt bấy nhiêu. Hơn nữa bắt sâu cũng là chuyện tốt đối với bản thân họ, bắt được nhiều côn trùng, hoa màu trên ruộng liền sẽ ít bị thiệt hại, sản lượng lương thực có thể được bảo đảm, mọi người mới có những ngày tháng an lành.

Thế là trong thời gian kế tiếp, thành phố Tân Nam đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt. Cho dù là vào ngày mưa, hai người Khưu Thành đứng ở trên lầu, cũng có thể nhìn thấy không ít người khoác áo mưa hoặc là che các loại dù đủ màu sắc lụi hụi bắt côn trùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play