"Đi, chúng ta đi tới mẩu đất kia bắt sâu, hoa màu sẽ rất nhanh bị chúng gặm sạch hết." Thím Trần nói với Khưu Thành.
"Được." Khưu Thành liền cùng bác gái đi ra ruộng, A Thường tự nhiên cũng đi cùng cậu.
Những người khác thấy bọn họ, khó tránh khỏi thần sắc kinh ngạc trên gương mặt. Hồi trước họ có nghe thím Trần nói qua chuyện Khưu Thành lấy bánh ngô mua điện của nhà họ. Điều này cũng không có gì lạ, người ta có lương thực, giá nào mua chả được. Lúc này lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, sâu thì đi nơi nào chả bắt được, tại sao phải tới mẫu đất này để bắt? Chờ lát nữa hết mưa trở ra bắt cũng được mà, sao phải chọn thời điểm này?
Những người này đều không phải đồ ngốc, tự nhiên cũng biết cậu là muốn tới hỗ trợ. Và do nguyên nhân này, những lợi đồn đại về Khưu Thành cùng A Thường lại có biến chuyển mới. Trước đây, mọi người đều mang theo sự đề phòng với Khưu Thành cùng A Thường. Tại thời buổi này, đàn ông độc thân không có gia đình luôn sẽ bị người khác phòng bị hơn vài phần.
Khưu Thành cũng không nói nhiều, hướng bọn họ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền cùng A Thường đi về phía ruộng. Khối đất này của mấy người thím Trần chủ yếu dùng để trồng ngô. Đầu năm nay mọi người đều thích trồng bắp ngô, cũng không phải bởi vì ưa thích, mà bởi vì nó cho sản lượng cao, có thể chống đói.
Giờ này khắc, trên những mầm cây bắp có rất nhiều sâu cắn gié đang bò. Mấy con sâu cắn gié đều đem những mầm cây bắp vừa cao tới cẳng chân người trưởng thành cắn nát, chẳng biết còn có thể cứu được không nữa?
"Ai dô! Đúng là nghiệp chướng mà! Bác thấy hai ngày nay trời mưa to như vậy, nên mới không đi tưới nước... Thật sự là nghiệp chướng! Mấy ngày trước bác chỉ thấy mấy con, bắt hết liền không sao, chả biết nơi nào lại bò đến nhiều sâu thế nữa!?" Thím Trần một bên bắt côn trùng, một bên đau lòng đến mức kêu to.
Mọi người đội mưa to lội xuống ruộng bắt sâu, đem từng con sâu cắn gié bóc khỏi mấy mầm hoa màu, tâm tình ai nấy đều thập phần trầm trọng. Sâu bệnh nghiêm trọng như vậy, số lương thực năm nay có thể bị sụt giảm hay không? Đến khi nào bọn họ mới có thể áo cơm vô lo, đến khi nào mới trở lại cuộc sống trước kia đây?
Người duy nhất cảm thấy cao hứng, đại khái chỉ có anh chàng A Thường nhà ta. Hắn chưa từng trải qua cuộc sống tốt hơn hiện tại, vì trong trí nhớ của hắn, thế giới này chính là như vậy. Giống bây giờ là đã tốt lắm rồi, hắn có Khưu Thành, Khưu Thành sẽ biến ra các loại pháp thuật, còn có thể làm các món ăn ngon cho hắn nữa.
"Khưu Thành! Thật nhiều sâu quá đi!" A Thường ở dưới ruộng bắt sâu hết một vòng tròn liền ôm thùng nước hưng phấn hô to. Mặc dù có chút không thích hợp, thế nhưng những người khác cũng chỉ nghĩ đầu óc của hắn không bình thường thôi, chẳng ai so đo với hắn làm gì.
"Ừ." Khưu Thành cười lên tiếng, A Thường liền cao hứng tiếp tục đi bắt sâu.
"Cậu ta là em của anh à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Câu hỏi này là của người phụ nữ vừa nói bóng gió ông bác Long hồi nãy. Bộ dạng cô khoảng chừng 28–29 tuổi, có điểm cao lớn thô kệch, lúc mở miệng nói chuyện thanh âm cũng trung khí mười phần. Vừa nãy chồng của cô có bảo cô đi về trước, kết quả cô vẫn lưu lại hỗ trợ bắt côn trùng.
"Hai mươi sáu." Khưu Thành dự tính, A Thường đại khái cũng khoảng tuổi này.
"Bộ dạng của cậu ta được đấy chứ, đáng tiếc." Cô dừng một chút, còn nói: "Nghe nói lần trước cậu lấy nước có cãi nhau một trận với một xú lão đầu phải không?"
"Cũng không tính là cãi vã." Khưu Thành không biết cô vì sao lại hỏi như vậy.
"Không có việc gì, cãi thì cãi thôi, ông ấy chính là cha chồng của tôi. Chuyện đàng hoàng không lo, cả ngày ở nhà khoa tay múa chân, tôi cũng mệt ông ấy muốn chết." Cô gái phất phất tay, chẳng hề để ý nói.
"Nói cái gì vậy?" Lúc này chồng cô cũng nhích lại gần: "Đừng để cho cha nghe thấy được, đến lúc đó trong nhà lại không yên."
"Sợ ổng quá, há mồm ngậm miệng là bô bô nói mình lúc trước đã có bao nhiêu cống hiến cho cái nhà này. Tôi phi, kia đều là chuyện tốt của lão làm ra. Một đại nam nhân, nếu không có dự định nuôi gia đình còn kết hôn cái rắm, sinh con cái rắm gì? Anh xem lão cứ như chỉ hận không thể sai sử mẹ tôi như con ở. Tôi chỉ nói một câu "Mẹ con hôm nay đi ra ngoài đào rau dại đã rất vất vả", lão liền chụp mũ tôi, chửi tôi là không biết đặt trưởng bối vào trong mắt, ơ, cái gì không lớn không nhỏ, mắc ói! Già mà không nên nết, thứ không biết xấu hổ!" Cô càng nói càng có vẻ tức giận hơn, cuối cùng hận đến nỗi không thể kéo căng yết hầu mắng to một hồi.
"Thiệt tình, để anh chê cười rồi." Chồng của cô ngượng ngùng hướng Khưu Thành cười cười. Khưu Thành nhìn hắn đoán chừng cũng khoảng 28–29, dáng người trung bình, đứng bên cạnh vợ hắn lại có vẻ nhỏ gầy, diện mạo cũng thuộc loại phổ thông.
"Không có." Khưu Thành đạm nhiên cười nói.
"Tôi họ Hồ, gọi Hồ Đức Thanh, vợ của tôi là Chu Yến Minh." Hồ Đức Thanh tự giới thiệu.
"Lúc trước ba anh ta còn phản đối hôn sự chúng tôi, nói tên của chúng tôi hợp lại sẽ thành Thanh Minh, là điềm xui xẻo." Chu Yến Minh ở một bên đáp lời.
"Tôi gọi là Khưu Thành, em tôi gọi là A Thường." Khưu Thành cười cười, cũng đơn giản tự giới thiệu một chút.
"Khưu Thành, lát nữa số sâu bắt được sẽ đưa cho anh hết." Chu Yến Minh nói.
"Được, cảm ơn."
"Cảm tạ cái gì, chúng tôi lấy mấy con này cũng vô dụng. Đúng rồi Khưu Thành, trong nhà cậu không phải nuôi chuột đồng sao, mấy con này có dễ nuôi không?"
Lúc trước, có người trong tiểu khu bọn họ thấy được hai người Khưu Thành bày sạp trong chợ đêm, nói là trừ cà chua, còn có chuột đồng se sẻ. Chim sẻ vốn là loài dễ xáo động, rất khó nuôi, chuột đồng thì dễ nuôi hơn. Bọn họ đều đoán Khưu Thành khẳng định có nuôi chuột đồng trong nhà. Lúc này chính cậu lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, lại càng xác minh suy đoán của họ.
"Rất dễ nuôi sống, cho chúng ăn chút hạt cỏ hay rể cây là có thể dễ dáng nuôi lớn." Khưu Thành trả lời.
"Vậy chúng lớn nhanh không?"
"Không nhanh được, nghe nói phải mất hai ba tháng chúng mới trưởng thành. Lúc trước có bắt được một ổ chuột con, nuôi đến hiện tại vẫn là một lũ choai choai."
"Ôi chà, chuột đồng này rất khó bắt, anh làm sao bắt được vậy?"
"Tôi làm sao có thể bắt được?" Khưu Thành cười cười, nói: "Nhờ người từ trong thôn thu mua thôi."
"Vậy nếu mai mốt họ còn bán tiếp, anh có thể đổi giúp chúng tôi không?" Chu Yến Minh có chút ngượng ngùng hỏi.
"Hiện tại chuột đồng rất khó bắt, chỗ nào có thể bán đều bán cả rồi, chỉ còn lại mấy con nhỏ, hai người có muốn mua không?" Dù sao cũng là hàng xóm, đối phương không mở miệng thì thôi, đối phương nếu mở miệng, Khưu Thành liền không thể cự tuyệt được haehyuk8693
"Không có việc gì không có việc gì, bất quá giá cả thì sao?" p2haehyuk.wordpress.com
"Nguyên bản ở trên chợ đêm, tôi đều bán ba cái bánh ngô đổi một con, bất quá đó đều là chuột đực, bình thường tôi không bán chuột cái. Hiện tại số chuột đồng đều còn nhỏ, nhưng tôi cũng phải bán mấy con chuột cái cho mọi người phối giống, cũng ấn ba cái bánh ngô đổi một con, cô thấy thế nào?" Khưu Thành nói.
"Vậy cũng được." Chu Yến Minh khẽ cắn môi: "Vậy anh trước bắt cho tôi một con chuột đực ba con chuột cái đi."
"Thế nào, nhà cô cũng muốn nuôi chuột đồng à?" Bọn họ bên này vừa nói ra quyết định, bên kia lại có vài người đi tới, vừa nói muốn dưỡng chuột đồng, mọi người đều có điểm nóng lòng muốn thử.
Trước kia khi mọi người mới trở về từ căn cứ lâm thời, kỳ thật ai nấy đều tương đối lạc quan. Mọi người đều cho rằng thời điểm gian nan nhất đã qua đi, ngày lành đang ở trước mắt. Thế nhưng hai tháng dần trôi qua, mọi người liền dần mất niềm tin, việc sản xuất lương thực nếu xảy ra vấn đề, cuộc sống sau này của họ chẳng biết sẽ ra sao nữa.
Chuột đồng tuy nhỏ, nhưng tốt xấu cũng có được mấy lạng thịt. Nuôi trong nhà lại càng sạch sẽ, ăn cũng yên tâm hơn. Loại này không cần tốn lương thực cho chúng ăn, cho dù nuôi đến sau cùng không dùng đến, nói không chừng tiếp qua mấy tháng thế đạo bình ổn, trên bàn cơm của họ còn có thể có gà có vịt có cá. Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngại, chuột đồng không cần nuôi bằng lương thực, hái ít hạt cỏ rễ cỏ, lại bắt vài con côn trùng cho chúng ăn là được.
Cả đám người bảy miệng tám lưỡi, người này muốn một đôi người kia muốn hai con, ngay cả thím Trần đang vì cây ngô nhà mình đau lòng không thôi cũng chen một chân vào.
"Số lượng nhiều như vậy tôi hiện tại không cung ứng được. Như vậy đi, trong chốc lát tôi sẽ dán một tờ giấy ngay tại thang máy lầu một. Nhà nào muốn mua, thì viết rõ số phòng và số lượng lên tờ giấy, chờ tới lúc tôi có hàng sẽ đưa qua cho mọi người." Nếu thật cung ứng hết số này, cậu cũng không phải không có. Chẳng qua nếu bán số chuột này đi, thì chuột đồng trong nhà họ sẽ bị giảm đi phân nữa, làm ảnh hưởng đến việc sinh sôi nẩy nở lớn mạnh về sau.
"Nhà cháu ở tận tầng mười bốn, chỉ vì một tờ giấy còn phải leo lên leo xuống sau? Để lát nữa bác dán cho." Thím Trần nắm lại đấm tay đấm đấm cái eo, đứng dậy đi đến hướng đám cây bắp nhà mình xem xét. Khối đất nhà họ cũng không lớn, bắt không bao lâu trên cơ bản đều đã dọn sạch lũ sâu gây hại: "Mưa càng rơi càng lớn, mọi người đều quay về đi! Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều." haehyuk8693
"Bác Lương, chỗ của bác bắt xong chưa?" Chu Yến Minh giương giọng hỏi tình hình mẫu ruộng bên cạnh.
"Chỗ ruộng của bác bắt xong cả rồi, nhưng mẫu đất bên cạnh còn có không ít đâu. Ai nha, chúng nó lát nữa sẽ bò qua đây hết." Bên kia, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi mang kính mắt đáp lời.
"Quản không được, mẫu ruộng hoang kia lớn như vậy, phải bắt đến khi nào mới xong? Về trước đi, chờ tới khi hết mưa chúng ta lại trở ra bắt sâu." Thím Trần khuyên nhủ.
"Cũng chỉ có thể làm vậy." Ông lão có chút bất đắc dĩ đứng dậy khỏi thửa ruộng, áo sơmi trắng mặc trên người đã dính đầy vết bùn, ống quần càng bẩn hơn, bất quá vì là màu tối, thoạt nhìn không rõ ràng. Ông lão bị mưa xối ướt đẫm cả người, nên nhìn càng thêm vẻ chật vật.
"A Thường, về thôi." Khưu Thành cũng nhanh chóng gọi A Thường.
"Nga." A Thường một bên đáp lời, một bên còn nhanh tay nhanh chân véo hai con sâu bám trong bụi cỏ ném vào thùng. Thùng nước được chàng mèo cầm trong tay, lúc này đã đựng non nửa sâu cắn gié, trong đó có một số là bọn họ bắt, số còn lại là do người khác bắt bỏ vào.
Mưa cứ rơi từng giọt trên đất trên đầu người suốt, làm cho ai ấy đều ướt đẫm nước mưa cùng bùn đất. Thím Trần cảm thấy rất ái ngại, còn nói đợi đến khi cây bắp chín muồi, sẽ mới mọi người đến ăn bắp.
Tóc Khưu Thành bị mưa xối đến ướt sũng cả da đầu, làm cho mấy sợi tóc không dài không ngắn ướt nước dán sát lên trán. Cơn mưa xuân này giống như càng khiến cho cả người cậu đều trở ôn nhuận hơn, nhìn xem ánh mắt của A Thường đều thẳng thừng dán lên người cậu luôn rồi.
"Nhìn cái gì vậy?" Về đến nhà, Khưu Thành lại nhóm bếp lên, dầm mưa qua phải tắm rửa ngay, không thì sẽ để lại mùi vị trên người.
"Không có." A Thường làm như không có việc gì chuyển ánh mắt qua ban công, trên vành tai còn có vết hồng hồng.
"Lát nữa chúng ta đi chợ đêm." Khưu Thành còn nói thêm.
"Bán cái gì à?" Nhà bọn họ gần đây ngay cả rau hẹ đều đem đi muối, còn có cái gì để bán chứ?
"Không bán gì hết, đi dạo phố thôi." Khưu Thành nói.
"Đi dạo phố?" A Thường mở to hai mắt.
Đến tối hôm đó, Khưu Thành quả nhiên không mang theo gì cả, cùng A Thường xách một cây dù đen lớn, đi dạo chợ đêm. haehyuk8693
A Thường chưa từng được thể nghiệm qua như vậy. Lúc trước chỉ có một mình hắn dãi nắng dầm mưa, chưa từng che dù bao giờ. Cho dù có đi tìm chỗ trú mưa, hắn vẫn lẻ loi một mình. Còn lão miêu kia thì hoàn toàn không có hứng thú kết đôi với hắn.
Trên đường cái vắng ngắt không bóng người, càng có vẻ phá lệ im lặng. Mưa được ánh đèn đường hắt xuống, phản chiếu ra ánh sáng trắng trong suốt. Từng giọt từng giọt mưa rơi lên tán ô rồi chảy xuống mặt đất, làm cho những giọt nước bắn tung tóe.
Mưa to ào ào rơi xuống, vây cả hai trong một mảnh thiên địa nho nhỏ, mà trong khoảng không gian nhỏ bé này, chỉ có mình hắn cùng Khưu Thành thôi.
"Mưa như vậy sao cậu còn bày sạp?" Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới trước sạp của Vương Thành Lương, Khưu Thành đang nói chuyện cùng hắn.
"Trời mưa như vậy buôn bán cũng tàm tạm." Vương Thành Lương cười nói. Lời này của hắn là thật lòng, thời tiết ở khu vực nội địa thành phố Tân Nam luôn tương đối ẩm ướt. Gặp đợt mưa kéo dài như vậy, giặt một bộ quần áo cũng rất khó phơi khô, gần nhất liền có thêm một ít cư dân đến sạp của hắn mua bếp lò.
"Vậy cậu nhớ chú ý, đừng để cảm lạnh." Khưu Thành thấy túp lều của hắn được dựng lên khá rắn chắc, vừa có gỗ thừa vừa có bạt nhựa, ngẫm lại cũng đúng, thôn của bọn họ chuyên thu đồ phế liệu, muốn nguyên vật liệu gì mà chẳng có chứ?
"Hihi, tớ biết." Vương Thành Lương cười nói.
"Trong tiểu khu của tớ có người muốn nuôi chuột đồng, bên thôn cậu còn bắt được chuột đồng không?" Khưu Thành lại hỏi hắn.
"Bắt vẫn bắt được, bất quá số lượng hiện tại hơi ít"
"Vậy sau này chỗ cậu có bắt được, cứ bán cho tớ. Chuột đực trưởng thành đổi ba cái bánh ngô, chuột cái trưởng thành đổi bốn cái, còn chuột con thì tới lúc đó tớ nếu thấy nhỏ quá thì sẽ thương lượng giá lại, được không?"
"Nếu thu theo giá này, cậu làm sao kiếm lời được?" Nhà Vương Thành Lương lúc trước cũng bắt được chuột đồng, có để lại trong nhà mấy con ăn. Còn phần tiền lời khi bán chuột đồng, nếu gặp lúc vận khí tốt nhất, cũng không nhiều như của Khưu Thành ra giá. Hồi trước hắn có thấy Khưu Thành bán chuột đồng cho người khác, cũng là ba bánh ngô đổi một con.
"Chính là truyền tay bán cho người trong tiểu khu. Là bạn học tớ còn có thể kiếm giá chênh lệch từ cậu sau?" Về phần bốn cái bánh ngô đổi một con chuột cái trưởng thành, Khưu Thành không tính bán đi. Cậu muốn giữ chúng lại để phối giống, còn mấy con phải bán cho người khác, thì lấy mấy con chuột cái nho nhỏ kia là được.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm." Vương Thành Lương cảm động ghi nhớ ân tình này của Khưu Thành trong lòng.
Hắn lúc trước cũng không quen thân với Khưu Thành. Con người Khưu Thành vẫn luôn rất đạm nhạt, không quá gần gũi với bất kì ai. Mỗi ngày trừ lên lớp chính là đi làm thêm, nên cậu cũng chẳng có thời gian cùng bọn họ đi chơi, cũng không ra ngoài làm quen hẹn hò với các nữ sinh trường khác, có đôi khi ngay cả hoạt động đoàn thể của lớp cậu đều không tham gia.
Thế nhưng hắn biết Khưu Thành là người tốt. Nhớ khi ấy có một bạn học trong ký túc xá xảy ra chuyện, học phí năm tư còn đang thiếu nợ đến lúc tốt nghiệp còn chưa biết trả được hay không. Mà nếu để nợ thì sẽ ảnh hưởng đến việc lấy bằng tốt nghiệp. Vương Thành Lương mãi cho đến bây giờ còn nhớ rõ chuyện này. Khi đó mắt thấy sắp tốt nghiệp, mọi người lập tức chạy đôn chạy đáo, vài bạn học có quan hệ tốt với nam sinh kia chưa ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Khưu Thành cho hắn mượn mấy ngàn.
Vương Thành Lương nhớ rõ lúc ấy Khưu Thành chỉ nói một câu, ngữ khí còn thản nhiên như mọi ngày. Cậu đã nói: "Phải nhớ trả tớ." Mặt khác một chữ cũng không nói thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT