Ánh trăng sáng của em

Chương 2


1 tháng


-Trì…Trì Phong?

Vừa lắp bắp trả lời vừa nhìn anh ta với đôi mắt không thể nào tin được.Hình như trong kí ức kiếp trước của tôi,tôi chưa từng gặp mặt Trì Phong .Nhưng lại nghe thằng khốn Trịnh Thăng nói về anh rất nhiều nào là so sánh tôi không đẹp,giỏi bằng anh,vân vân….Chả hiểu sao lúc trước lại thích loại người đó được.

-Hửm.Có chuyện gì sao thưa quý khách?

Tiếng nói vang lên bên tai giúp tôi hồi thần:

-À không có gì đâu.Cảm ơn nhé!

-Vậy sao!?

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi được kết thúc bằng lời cảm ơn của tôi.Thấy anh ta rời đi với vẻ tiếc nuối,không hiểu sao lại thấy giống một chú mèo mít ướt quấn chủ nhưng lại có chút yêu kiều.Bỗng muốn tặng Trì Phong một thứ gì đó quá,lục lọi túi áo chỉ thấy vỏn vẹn bốn viên kẹo chanh ngậm khi đau họng.

Ít quá nhỉ,mà thôi kệ đi “của ít lòng nhiều”mà.Nghĩ vậy nên mạnh dạn mở miệng kêu chú mèo đó lại.

-À anh gì ơi.

Thấy tiếng kêu Trì Phong nhanh nhẹn chạy qua.

-Có chuyện gì sao ạ

-Không có gì to tát đâu,chỉ là tôi muốn cho cậu vài viên kẹo thôi…

Không gian rơi vào im lặng một lúc lâu.Nhưng tay của anh chàng vẫn nhận lấy kẹo của Minh Triết tôi.Đột nhiên tôi cảm thấy vừa xấu hổ lại còn cảm thấy mình ngu ngốc.

-Cảm ơn!

Giọng Phong cất lên giảm ngại ngùng cho bầu không khí.

( Leng…keng….Leng…keng)

Chuông cửa hàng reo lên,Triệu Trì Phong nhanh nhảu tiếp khách.Tôi cũng thưởng thức tách cà phê đã nguội lạnh,và chiếc bánh ngọt tràn đầy dâu tây.

Hmm,bánh có hương vị ngọt quá nhưng uống cùng cà phê lại hợp một cách kì lạ.Đánh chén xong no nê,lấy thẻ ra để thanh toán.Anh phục vụ đẹp như ánh trăng sáng,nháy mắt nhìn tôi.Tại sao vậy nhỉ? Tôi cũng không biết nữa….

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play