Ánh trăng sáng của em

Chương 1


1 tháng


Một làn hơi ấm ôm tôi vào lòng,thật ấm áp.Nhưng là ai mới được chứ?Cái ôm ấy rất chặt,tôi nghe được tiếng khóc nức nở,những lời xin lỗi tha thiết.Tôi mệt quá chẳng thể mở mắt nổi nữa rồi.Cảm ơn người lạ mà tôi chẳng biết tên vì đã mang hơi ấm mà tôi chưa từng cảm nhận được trong 10 năm qua.Reng…reng.Tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc,nhưng tôi nhớ là tôi đã chết rồi mà?

Tôi lật đật đi tìm gương,khi nhìn thấy bản thân của năm 19 tuổi,đôi mắt tôi đỏ hoe,bật khóc nức nở.Lần sống lại này tôi quyết tâm,sẽ thành công rực rỗ.Sực nhớ lại tiếng chuông điện thoại ban nãy tôi liền đi xem.

Lúc đi ngang qua bàn học một tờ giấy thu hút sự chú ý của tôi,hoá ra đó là tờ giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh ngành Y.Nhớ lại lúc trước tôi không nghe lời bố mẹ,mãi chạy theo tình yêu ,kết quả là chẳng được yêu lại không có việc làm.

Tôi tự nhủ bản thân đó là kiếp trước,kiếp này chắc chắn sẽ khác.Cầm điện thoại đọc tin nhắn,hoá ra là Thiên Hỉ,cậu ta vẫn khuyên tôi từ bỏ Trịnh Thăng để đến với tương lai.Tôi không nhắn gì nhiều chỉ có một chữ “Ừ”

Thật mệt mỏi,tôi bước xuống nhà chậm rãi.Bố tôi làm kinh doanh,nên nhìn người rất chuẩn.Ông luôn nói rằng sự nghiệp luôn phải đặt ở đầu sau đó mới đến tình yêu.Những lúc như thế tôi lại gào lên nói ông không quan tâm đứa con trai này.Nhớ lại nhục thật đấy!

Đi tới bàn ăn,ngồi xuống,nhìn bố.Ông dường như hiểu mà hỏi

-Sao?

Tôi có chút dè dặt:

-Con đỗ Bắc Kinh rồi,con muốn sau khi học xong 4 năm sẽ đi du học để lên thạc sĩ rồi tiến sĩ.

Bố có vẻ kinh ngạc đan xen một chút bất ngờ,ánh mắt tôi nhìn xung quanh mọi người đều có cảm xúc như bố tôi nhưng lại tỏ ra bình tĩnh để làm việc của mình 

-Con chắc chứ?

-Vâng con chắc chắn!

Từ kinh ngạc chuyển đến vui mừng,cảm xúc của bố rất hỗn loạn.Vẫn dáng vẻ nghiêm nghị ấy nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rất khác.

Tôi chỉ nhìn rồi mỉm cười,ăn món ăn trên bàn.Cảm giác tuyệt thật,hoá ra từ trước tới giờ tôi chỉ đang ảo tưởng chỉ có mình Trịnh Thăng yêu thương tôi nhưng ngược lại.

Xong bữa cơm,bố gọi tôi vào phòng:

-Tống Minh Triết,tất cả lời con nói đều là sự thật?Con đã hết thích thằng nhóc kia?

-Vâng,tất cả đều là sự thật!

Sau câu nói ấy,bố kêu tôi rời đi.Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng bố khóc nức nở vì hạnh phúc hay buồn bã?.Tôi chắc chắn rằng nó là hạnh phúc.

Còn vài ngày nữa mới bắt đầu đi học.Tôi bắt đầu đi mua sắm những dụng cụ cần thiết.À và quần áo nữa,lúc trước muốn làm hắn vui nên tôi mới mặc những món đồ y hệt bạch nguyệt quang của hắn.Haizz…Kệ đi

Sáng sớm,tôi mặc trên mình một cái áo cao cổ khoác bên ngoài là một chiếc sơ mi trắng.Leo lên xe và bắt đầu chuyến mua sắm.Khi đã mua đủ.

Một cửa hàng bánh ngọt khiến tôi dừng xe lại vì quá bắt mắt.Trang trí cổ điển khá đẹp,chính xác nó là gu tôi.Bước vào,tiếng chuông kêu lên một người ngước lên nhìn.Đẹp thật,nhìn như diễn viên vậy,à không anh ta đẹp hơn thế.Nói đúng hơn là như một ánh trăng sáng.Chói mắt ghê,nhưng nhìn cũng hơi quen mắt.Một giọng nói ấm áp hỏi

-Em muốn dùng gì?

-À cho em một bánh dâu và ly sữa ạ

Nói xong tìm một chỗ ngồi ở gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường.Sao lại bình yên thế này,rồi lại nhớ đến anh chàng hồi nãy.

-Hmmm…Đẹp trai như vậy sao mình lại không nhớ là ai được

-Đẹp trai sao?

-Ừ đúng rồi

Tôi trả lời như vậy khiến người ấy hơi bất ngờ.Lúc này nhìn lại mới phát hiện là anh chàng phục vụ.Tôi hơi xấu hổ,mặt đỏ bừng lên.Anh ta cười khúc khích nói:

-Tôi tên Triệu Trì Phong.Cậu có quen ai tên này không?

Tôi hơi sửng sốt chẳng phải đó là bạch nguyệt quang của Trịnh Thăng sao?OMG,tình huống gì đây!!

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play