Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Không cho cậu quá nhiều thời gian để thể ngộ kĩ năng mới, nhóm phóng viên đã ùn ùn kéo đến, tiếng tanh tách của camera liên tiếp vang lên.
Giang Chước không né tránh cũng không nói chuyện, đi thẳng về hướng sân thi đấu.
Khuôn mặt cậu thường lạnh nhạt, cũng làm cho người khác không nhìn ra tâm tình tốt hay xấu, phóng viên chạy chậm đuổi theo cậu, nói liên thanh: "Giang đại thiếu gia, chào ngài, xin hỏi hôm nay đến tham gia thi đấu có căng thẳng không?"
Giang Chước nói: "Không căng thẳng."
"Xem ra Giang thiếu đã có định liệu trước, có lòng tin giành giải nhất hay không?"
Đại khái là cảm thấy câu hỏi của hắn hơi ngớ ngẩn, Giang Chước không nói thêm gì cả, đầu cũng không quay lại phất phất tay, ý bảo bọn họ trở về, hoàn toàn không có dự định mở miệng.
Theo lí thuyết là nhóm phóng viên có thể phỏng vấn, nhưng quy mô lớn như vậy, đã ảnh hưởng đến trật tự của trận đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy cơ bị các nhân viên an ninh mời ra ngoài.
Thời gian quý giá, một phóng viên của kênh giải trí ghét bỏ người đặt câu hỏi vừa nãy vô dụng, liều mạng chen ra đồng hành cùng cậu, hét lớn nói: "Giang thiếu, xin hỏi cậu đối với tin đồn đất tuyệt hậu lan truyền trên mạng có thái độ gì?"
Lúc này mới coi như vào thẳng vấn đề, hỏi đến phần mọi người đều rất quan tâm, Giang Chước cuối cùng cũng dừng bước chân, quay đầu lại.
Cậu đối diện với cameraman, cả gương mặt không chút che đậy hiện ra trước ống kính, mi mục như họa, dung mạo tuấn mĩ, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, cũng không có sự hoảng loạn khi bị đụng chạm đến điểm yếu.
Bây giờ ngược lại làm cho phóng viên đưa ra câu hỏi thoáng chốc đỏ mặt.
"Về điểm này à." Giang Chước nói: "Trước đó luật sư đã phát thông báo bác bỏ tin đồn. Nói rõ tin đồn trên mạng đều là những ngôn luận không đúng sự thật, bên tôi nhất định sẽ truy cứu người tung tin đồn chịu trách nhiệm pháp luật, nội dung cụ thể lên mạng có thể tra."
Câu trả lời này rất đúng quy củ, phóng viên cảm thấy không cam tâm: "Nhưng nhìn hướng phát triển trước mắt của dư luận, cư dân mạng không hề tán đồng, xin hỏi Giang thiếu có kế hoạch hành động bước tiếp theo không?"
Giang Chước hơi giật mình, sau đó lắc đầu hơi mỉm cười. Một người thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, vậy mà cười lên lại vô cùng động lòng người, đuôi lông mày đâm nghiêng vào tóc mai, độ cong khóe môi nhu hòa, dưới ánh đèn, dường như phát ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu không hề trì hoãn, vỗ vỗ bả vai của phóng viên, đầu cũng không quay mà nói: "Nếu tôi nói với cậu, không phải người khác cũng biết sao?"
Phóng viên: "..."
Giang Chước đã sải bước tiến vào trong sân.
Cậu nói chuyện cẩn thận chặt chẽ, nhìn qua thì đều trả lời những câu hỏi đó, nhưng suy nghĩ lại lời của câu, lại không có chút thông tin gì có thể viết văn.
Lúc các phóng viên còn muốn đuổi theo truy vấn, các nhân viên an ninh trong sân thi đấy đã nghe thấy tin tức đi ra duy trì trật tự, mọi người không thu hoạch được gì, chỉ đành hậm hực tản đi.
Xung quanh có không ít người đều đang công khai hoặc âm thầm đánh giá Giang Chước, cậu làm theo ý mình quen rồi, ngược lại không để ở trong lòng, ánh mắt đảo qua trong đám người, hướng thẳng về phía đội ngũ của Hoa Đại đi qua đó.
Lúc này Giang Duy đứng bên cạnh vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc mà hồi phục lại tinh thần, hắn thật sự không ngờ đến Giang Chước lại khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa lại có thể trực tiếp ở loại trường hợp này lộ diện, rốt cuộc vẫn là có chút chột dạ.
Mắt thấy đối phương đi qua bên cạnh mình, Giang Duy hơi do dự, hơi hơi gật đầu về phía cậu.
Giang Chước dừng bước chân, quét mắt một vòng qua Giang Duy từ trên xuống dưới, mỉm cười với hắn.
Cái nhếch môi cong mắt này của cậu, thật sự giống như hòa tan đá xuân, nhưng bên dưới nụ cười ấy, lại là ý lạnh không đổi.
Giang Duy rất bình tĩnh mà lui về sau một chút, chỉ nghe Giang Chước hỏi: "Lúc đầu thất(*) của ông nội, cậu có về nhà không?"
(*) Đầu thất: Làm tuần, cúng tuần cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày.
Cậu và ông nội ở tại nhà cũ, Giang Duy thì ở cùng mẹ ruột tại biệt thự mà cha mua lúc còn sống, hai bên không ở cùng nhau. Vốn Giang Duy đã chuẩn bị tốt cách làm khó dễ hoặc là những lời lẽ cay độc để ứng đối, nhưng không ngờ cậu ta lại hỏi cái này.
Giang Duy mím mím môi, nói: "Không..."
Giang Chước dùng ngón tay day day mi tâm, nói: "Vì sao không về, có phải những thứ đáng tiền trong nhà cũ đều không tìm được, không có động lực không?"
Giang Chước bình thường không quan tâm tới hắn, nhưng mỗi lần nói chưa được ba câu, Giang Duy đã vô cùng muốn đánh nhau với cậu ta, nhìn nhìn người xung quanh, nhẫn nhịn tức giận giải thích nói: "Mấy ngày nay thân thích nhà tôi tới. Dì cả tôi tới để chữa bệnh, tôi và mẹ tôi phải ở cạnh bà ấy..."
Giang Chước nói: "Chính là vị dì cả kia của cậu lúc tôi lên tiểu học tìm ông nội mượn năm vạn tệ chữa bệnh nan y hả? Bà ta vẫn chưa chết à? Vậy cậu nói với bà ta nhớ trả tiền nhé."
Giang Duy: "..."
Giang Chước gật gật đầu về phía hắn, hàm ý sâu xa nói: "Mặc kệ có phải thân thích hay không, thiếu nợ đều phải tính rõ ràng."
Giang Duy trước đó vẫn còn khá tức giận, lúc nghe đến câu cuối cùng, lại cảm thấy tâm trạng của bản thân được nâng lên một chút. Tuy nói lúc đối diện với nhóm phóng viên, hắn có thể đĩnh đạc mà nói, nhưng Giang Chước đứng trước mặt, suy cho cùng vẫn khiến lòng người phát nhột.
May mà Giang Chước không kéo dài thêm, sượt qua người hắn mà qua, trực tiếp đi về phía đội ngũ Hoa Đại. Tuyển thủ và khán giả chia nhau vào sân, trận thi đấu sắp bắt đầu.
Trận đấu mở màn đầu tiên là một cuộc thi cạnh tranh trả lời kiến thức cơ bản, Sau đó sẽ xếp hạng theo số lượng câu hỏi mà mỗi người trả lời được, tuyển thủ xếp hạng cao trên một nửa sẽ tiến thẳng vào vòng tiếp theo, dưới một nửa thì phải tham gia trận đấu vòng loại.
Giang Chước vào sân không lâu, tin tức cậu lộ diện ở sân thi đấu đã truyền ra ngoài rất nhanh, thành công nhảy dù lên vị trí đầu bảng hot search, thành công gợi ra lòng hiếu kì của công chúng.
Đúng lúc tới cuối tuần, mọi người hiếm khi được nghỉ ngơi thường bật TV để thư giãn, một số cư dân mạng cũng sôi nổi lục tìm những video liên quan, chỉ thấy các tuyển thủ mỗi người chiếm cứ một bàn, trước mặt có máy lựa chọn đáp án, vây quanh màn hình lớn ra đề ngồi thành nửa hình cung.
Không biết là vô tình hay cố ý, vị trí của Giang Chước được sắp xếp ở bàn thứ nhất bên trái, đối diện ngay với Giang Duy ở bàn đầu tiên bên phải, vô cùng dễ thấy.
Trên màn hình lớn hiện ra một đề bài thứ nhất: "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng." Bên dưới có ba lựa chọn A, B, C.
Câu thơ này xuất ra từ "Xuân tiêu" của Tô Thức, câu bên trên nghe nhiều nên quen, câu tiếp theo lại ít có người biết, Nhưng các thí sinh dự thi đều là những tài năng hàng đầu được từng trường tuyển chọn kỹ lưỡng, lập tức có vài người đã ấn xuống máy chọn để đưa ra đáp án.
Bảng điểm đằng trước bàn tự động ghi điểm, đáp án chính xác là lựa chọn A "Hoa có hương thơm thanh mát trăng có bóng(*)", trả lời đúng cộng điểm, trả lời sai trừ điểm, sau mười giây vô hiệu nút chọn đáp án.
(*) Câu thơ gốc: Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.
Những tuyển thủ chưa đáp được câu nào không hề lộ ra vẻ mặt căng thẳng, bọn họ đều đã có kinh nghiệm, đề mở đầu thi đấu thường đơn giản, đến về sau càng ngày càng khó, mới thấy được bản lĩnh thật sự.
Không ít người xem thi đấu livestream đều ôm trong lòng một loại thái độ tìm vui để quan sát biểu hiện của Giang Chước, thi đấu ăn gian, tính cách nóng nảy, vô học... Bài post trên mạng rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị tẩy não.
Một cư dân mạng có tên là "Fans não tàn của Bách Hướng Vĩ" nói: "Mặt mũi của tên Giang Chước này phạm quy quá, sao lại có thể đẹp trai như vậy??? Nhìn gương mặt như vậy tôi có hơi không mắng nổi."
Hắn đội một cái tên tài khoản như vậy đi khen Giang Chước, tức khắc có những fans khác của Bách Hướng Vĩ không phớt lờ nữa:
"Lầu trên rốt cuộc là Bách Thụ thật hay là đang đóng giả trung thần thế? Bách ca vì cái phòng nát của nhà bọn họ xảy ra tai nạn xe có được không? Vẻ ngoài xinh đẹp thì có lợi ích rắm gì chứ, trong lòng tôi Bách Hướng Vĩ mới là nhan sắc đệ nhất thế giới!"
Cũng có người qua đường tham gia thảo luận:
"Tôi nhớ lần trước có một bài post đào bới, leaker(*) nói rằng Giang Chước có thể vào trận chung kết là vì có quen biết với phía nhà tổ chức, bản thân hắn ta bình thường dốt nát vô học, bằng không cũng không thể chọn một mảnh đất mà có thể chọn thành đất tuyệt hậu được."
(*) Gốc: 爆料 – Chỉ hành động phát tán tin tức, tung tin đồn, leaker.
"Rất có khả năng. Hai năm trước lúc Cảnh Việt sơn trang vừa mới xây nên, tin tức còn đưa tin, nói hắn ta là người thừa kế hoàn mĩ mà Giang gia bồi dưỡng ra... Khoác lác ai không biết chứ."
"Tôi bội phục chính là tính cách thiết lập của hắn đã sụp đổ rồi mà còn dám có dũng khí tới tham gia thi đấu."
"Không dự thi chính là chột dạ, không có sự lựa chọn."
Đại đa số mọi người khoa chân múa tay đều chưa từng làm qua việc làm ăn của Giang gia, ngoại trừ fans của Bách Hướng Vĩ bất bình thay idol nhà mình ra, cũng không nói tới hận Giang Chước bao nhiêu, nói những cái này chẳng qua cũng là kiếm náo nhiệt mà thôi.
Cư dân mạng có thể nói cái gì, Giang Chước không cần lên mạng xem cũng có thể đoán tám chín phần. Dù cho là lúc này cậu đang ngồi trên đài, cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt ở bên dưới đang nhìn về hướng mình.
Dùng thời gian năm câu hỏi để làm tâm trạng bình tĩnh lại, Giang Chước bắt đầu trả lời câu hỏi.
"Bài "Sơn phòng xuân sự" kì hai của Sầm Tham, viết những nét cảnh sắc gì?"
"C. Hà Nam Thương Khâu."
"Tác phẩm của Vương Chi Hoán, trong "Toàn Đường Thi" tổng cộng có mấy bài?"
"A. 6 bài."
"Xin hỏi câu văn này được chọn từ đâu? – Trong bài thi ghi lại chuyện bi hoan hợp li, như huyễn như điện, như tạc mộng tiền trần, nhưng có thể che giấu sự ngậm ngùi, cảm quang âm dễ trôi đi, than cảnh duyên không chân thực."
(Editor: Bên trên chỉ là dịch qua, các bạn đọc truyện đừng để ý quá, editor cũng đã bất lực nguyên buổi chiều rồi *Xì mũi*)
"B: Lời dẫn tiểu sơn từ."
"..."
Trên cơ bản, sau khi Giang Chước nhìn thấy đề bài, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, trực tiếp ấn xuống đáp án. Cứ như vậy, tốc độ trả lời của những tuyển thủ khác cũng không thể không tăng tốc, việc này khiến cho tiết tấu của trận đấu bình thường nhanh hơn rất nhiều, cũng lộ ra vẻ kịch liệt dị thường.
Khán giả vừa nãy còn kêu la "Nội tình thi đấu", "Dốt nát vô học" dần dần đờ người ra.
Theo cột đỏ đại diện cho điểm số không ngừng tăng cao trước mặt Giang Chước, những người ban đầu khinh thường trào phúng, cùng với những "Leaker" thật thật giả giả dần dần trở nên ít đi, vốn bình luận đang náo nhiệt bỗng thưa thớt hẳn.
"... Tao tắt bình luận hả?"
"Không, mọi người xem thi đấu đến choáng váng rồi."
Giang Chước không chú ý đến phản ứng của những người khác, cậu ngồi trong sân thi đấu, nhấn phím, trả lời, sau đó nghe thấy một tiếng "Đinh" đại diện cho chính xác vang lên, tự có một luồng bình tĩnh.
Phong thủy vốn là một bộ phận trong truyền thống văn hóa, phải đọc hiểu sách cổ pháp chú khó đọc, không có nền tảng văn học thì không thể nào làm được. Cái khác thì không dám nói, kiến thức cơ bản này cũng từng là công sức ngày đêm khổ đọc từng chút một luyện ra, đối với Giang Chước mà nói, những đề bài này không đáng kể đến.
Trước khi điều tra ra chân tướng, đối mặt với sự truy hỏi của phóng viên, sự chửi rủa của cư dân mạng, thật sự không cần phải tranh luận quá nhiều, chỉ cần cậu ngồi ở chỗ này, chính là sự chứng minh tốt nhất.
Quả nhiên, cảnh tượng như vậy thành công lấp kín được miệng của không ít antifan, một lúc lâu sau, trên màn hình lộ vẻ quạnh quẽ có một dòng bình luận nói: "Điểm số hiện tại... Giang Chước giữ vị trí đầu tiên rồi hả?"
Vừa mở đầu như vậy, những người khác cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận:
"Người anh em này quá trâu bò, treo toàn trường lên đánh rồi *!"
"May mà quy tắc của trận đấu lần này không phải là mỗi một câu chỉ cho một người đáp đúng, nếu không một đám người kia đều 0 điểm, cảnh tượng đó quá xấu hổ."
"Vừa nãy ai nói Giang Chước thi đấu ăn gian, ra đây ăn đòn, chuyện khác tôi không biết thật giả, ít nhất thì người ta đây chính là học bá thật sự."
Trước đó, không có người nào biết rõ Giang Chước, cũng không có ai ngờ tới cậu còn có tài năng này, dù sao khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, có bản lĩnh thì đến nơi nào cũng xếp hạng cao.
Có không ít người từng vì lời đồn mà để lại không ít bình luận không tốt, nhưng kết quả thi đấu trước mắt làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn của bản thân.
"Xong rồi, thế mà tôi lại có hơi hơi bị fandom... Đội cái vung nồi này nói một câu, những tin đồn trên mạng khoa trương quá rồi nhỉ? Giang Chước hoàn toàn không giống như trong hình dung, tôi cũng phải nghi ngờ tính chân thực của chuyện đất tuyệt hậu rồi."
Càng không cần nói đến ngoài thực lực có thể chứng minh bản thân, Giang Chước còn có giá trị nhan sắc.
Phía sau đã có bình luận không nhịn nổi nữa:
"Người qua đường xen vào một câu, trước kia không hay xem tin tức, chuyện khác không hiểu biết, nhưng tiểu ca ca này cũng quá đẹp trai rồi!"
"Đúng đúng đúng, nhan sắc này của Giang Chước thật sự là quá tuyệt, mới từ đầu xem ảnh chụp trên tin tức tao còn tưởng là P chứ."
(*) Photoshop.
"Lầu trên có từng nghe qua Thải Đình Song Bích chưa? Một Giang Chước một Vân Túc Xuyên, hai người họ năm đó là hot boy của trường bọn tôi, chỉ có điều người kia xuất ngoại rồi."
"Vân Túc Xuyên là ai? Có đẹp trai không, cầu phổ cập khoa học!"
Theo sự bàn tán của mọi người, điểm chú ý trước đó đặt trên người của Giang Chước dần dần chuyển đi.
Mới đầu nghe thấy cái tên này, thậm chí ngay cả những người qua đường không hiểu tình hình đầu tiên có thể nghĩ tới đều là các loại scandal trên người cậu. Nhưng hiện tại nhìn thấy người thật, cậu ở trong ấn tượng của mọi người, dần dần bắt đầu tăng thêm những nhãn hiệu mới khác.
Khán giả bên dưới thảo luận hăng hái bừng bừng, nhưng đối với tuyển thủ trong sân mà nói, áp lực chắc chắn là rất lớn, đứng mũi chịu sào chính là Giang Duy.
Trước khi trận thi đấu này bắt đầu, Giang Duy không tính quan tâm kẻ khác.
Từ khi Giang lão qua đời, trên người Giang Chước lại nổ ra tin tức tiêu cực, hắn mượn cơ hội này, cuối cùng cũng quang minh chính đại đứng trước mặt công chúng, để thể hiện sự ưu tú xuất chúng của bản thân, vừa vặn có chút thu hoạch.
Hôm nay trong trận đấu này, Giang Duy bại bởi những người kia đều được, duy chỉ không thể bại bởi Giang Chước, bằng không những thiết lập tính cách trước kia khó tránh sẽ lộ ra chút xấu hổ... Huống chi bây giờ điểm của bọn họ chênh lệch một khoảng lớn có hơi thảm.
Vị trí của hai người đối diện xa xa, Giang Duy chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bảng điểm số đối diện. Theo điểm số không ngừng tăng lên của Giang Chước, trên trán hắn có hơi rướm ra mồ hôi lạnh, đồng thời lòng hiếu thắng cũng bị kích thích lên.
Tuy rằng không lớn lên bên cạnh ông nội như Giang Chước, nhưng hắn tốt xấu gì cũng cùng là khổ luyện từ nhỏ, sao có thể thua thật chứ?