Đại trướng của Tiêu Mục cách đế trướng một đoạn, là do ông cụ Tiêu yêu cầu, sợ nửa đêm phải dùng thuốc gây ra động tĩnh sẽ quấy rầy Hưng Bình Đế nghỉ ngơi.
Tiêu Chẩn cứ như vậy nhàn nhã tản bước, từng bước một đi tới.
Trong trướng mơ hồ có tiếng khóc truyền ra, ngoài trướng hai thân binh canh giữ đều đỏ hoe mắt.
Tiêu Chẩn dừng chân lại.
Chỉ lát sau, Tề Vân, Tôn Điển, Trương Văn Công trước sau đi ra, trong mắt Tề Vân có nước mắt vẻ mặt kiềm chế, Trương Văn Công lấy tay áo quệt qua quệt lại lau nước mắt, Tôn Điển không nhìn thấy Tiêu Chẩn, rõ ràng chính y cũng khóc sưng cả mắt, lại xoay người xách cổ áo Trương Văn Công cắn răng mắng mỏ: "Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa có chết đâu, ở trong ấy chỉ nghe thấy ngươi khóc não cả ruột!"
Y vừa mắng xong, Trương Văn Công lại nghẹn ngào khóc thành tiếng, rồi lại gắng nhịn xuống.
Trương Văn Công từ nhỏ đã luyện võ ở nhà họ Tiêu, Tiêu Chẩn Tiêu Diên Tiêu Dã còn ra ngoài đánh trận sáu năm, không ở bên ông cụ Tiêu sáu năm, nhưng sáu năm này Trương Văn Công vẫn ở đó, nói hắn là một cháu trai của nhà họ Tiêu cũng đúng, tuổi lại nhỏ hơn Tôn Điển bảy tám tuổi, khóc đương nhiên cũng ác hơn Tôn Điển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play