Theo tôi được biết, số đồng nghiệp nam vây quanh cô ấy cũng không dưới một tá.

Có điều Tiểu Triệu rất ngoan ngoãn, từ sau khi vào nhóm đã luôn đi theo tôi, cũng không phải kiểu người yếu ớt.

Tiểu Triệu dè dặt ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Anh Trạch, trong công ty chúng ta còn thịnh hành loại trò chơi này sao?”

“Đừng quan tâm, rõ ràng là có người cố tình đùa dai, mình nên làm gì thì cứ làm thôi.”

Ngoài miệng tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.

“Xem ghi chép tiến độ OKR* của cô kìa, vừa được thêm một buổi làm việc, không phải rất tốt sao?”

(*Mô hình OKR: phương pháp quản lý nhóm và cá nhân dựa vào việc lập ra mục tiêu và theo dõi tiến độ hoàn thành)

Đúng lúc này, Diệp Đào đột nhiên đứng lên, vỗ tay.

Ngọn đèn trên trần nhà hắt vào khuôn mặt gầy gò của anh ta, tạo thành một vùng trắng bệch.

“Đừng thảo luận nữa, mọi người làm việc của mình đi. Trần Trạch, đưa danh sách chủ đề cho tôi.”

"À à, được." Tôi giơ tay lên: “Tiểu Triệu, em đi in một bản cho anh đi, anh sẽ gửi tài liệu cho em ngay.”

Tiểu Triệu rụt cổ lại, có chút sợ hãi, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh Trạch, cái quy tắc kia có nhắc nhở là không được rời khỏi bàn làm việc…”

Tôi vừa nghe thấy, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, cô gái trẻ này đúng là quá thật thà.

“Em tin thật hả! Vậy được, để anh tự đi in vậy.”

“Úi úi úi, đừng mà anh Trạch! Chút việc nhỏ này sao làm phiền anh được, em đi, em đi cho…”

Cũng không tệ lắm.

“Đi đi, mau lên.”

Tiểu Triệu vào công ty thực tập, vẫn luôn đi theo tôi, vừa là trợ lý, vừa là chân chạy vặt.

Có thể nói, qua nửa tháng nữa, cô ấy có được chuyển thành nhân viên chính thức hay không, phải dựa vào chữ ký của tôi.

Tiểu Triệu nhận tài liệu, điều khiển máy in từ xa, cầm cốc nước đứng dậy đi đến phòng in, có vẻ là thuận đường rót một cốc nước.

Ba phút sau, Tiểu Triệu cầm một xấp tài liệu đưa đến tay tôi.

Tôi nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình, ừ một tiếng, định lát nữa mới cầm lấy, đưa qua cho trưởng nhóm Diệp Đào.

Thứ nhất, danh sách chủ đề của dự án mới vẫn còn nhiều vấn đề, tôi phải suy xét thêm một chút, lát nữa sẽ trao đổi một vài chi tiết cụ thể với Diệp Đào.

Thứ hai, từ đầu năm đến giờ, trưởng nhóm của chúng tôi bình thản hơn hẳn, lúc làm dự án còn rề rà hơn cả chúng tôi, tôi đoán chừng anh ta cũng không gấp.

Bản thân tôi đã từng nghe được một tin đồn, nghe nói năm ngoái anh ta có nhận được một công việc khác ở bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền!

Có câu nói, làm việc để đổi lấy một số tiền nhỏ, đó gọi là bán mạng;

Làm việc để đổi lấy một số tiền không nhỏ, đó gọi là trải nghiệm cuộc sống.

Nói thật, nếu không thiếu tiền, là tôi, tôi cũng bình thản…

“Anh, anh Trạch…”

Tiểu Triệu không chịu tránh ra, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

“Sao thế?”

Tôi ngẩng đầu lên hỏi.

“Anh Trạch, anh xem…”

Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua xấp tài liệu đã in xong, lập tức nổi điên: “Làm trò gì đấy, sao em lại dùng mực đỏ để in? Đưa cái này cho anh Đào, anh ấy không đánh c.h.ế.t anh mới là lạ.”

“Em không có mà anh Trạch!”

Tiểu Triệu khóc lảm thảm thương, nói: “Em thật sự không làm mà! Cũng không biết tại sao lại thế này, khi in ra đã như thế rồi!”

“Máy in bị hỏng à? Vậy đổi máy khác in lại đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play