Tống Minh là người vô cùng háo sắc, tôi nói tế nhị rằng chúng tôi có thể đảm bảo trải nghiệm tình dục của anh ta sẽ rất tốt, anh ta rất vui vẻ và ký hợp đồng với tôi.

Tôi cùng bạn của Lâm Việt đi chơi vài lần, biến họ thành khách hàng của mình.

Đây cũng là điều tôi không thể hiểu được ở nữ chính trong truyện ngược: Đã có thể tiếp cận nguồn lực của xã hội thượng lưu, nhưng lại chẳng làm gì cả, ngoài việc chịu khổ thì chẳng nghĩ đến gì khác.

Dù sao mọi người đều nghĩ rằng bạn lợi dụng tiền của đàn ông, vậy thì hãy kiếm thật nhiều tiền từ họ, sao phải khách sáo làm gì!

Cuối năm, khi chia cổ tức, tôi mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, ngày dọn nhà tôi đặc biệt mời Lâm Việt đến ăn cơm, dẫn anh ta đi tham quan.

“Vừa tốt nghiệp đã có thể mua được bất động sản ở Tống Viên, chắc hẳn em là người xuất sắc nhất trong khóa của mình rồi.”

Ánh mắt Lâm Việt vô cùng tán thưởng.

Tôi cười mà không nói.

Làm sao tôi biết căn nhà này tốt? Chẳng phải là do anh ta chọn sao?

Trong nguyên tác, có lẽ vào thời điểm này, Lâm Việt sắp xếp cho Đường Tâm Như ở đây.

Ba năm sau, khi mối tình đầu trở lại, Đường Tâm Như chỉ mang một chiếc vali rời đi, rời khỏi ngôi biệt thự xa hoa này, trong lòng chỉ còn lại tình yêu đã mất.

Sao cô ấy không nghĩ đến ba năm thanh xuân đã qua nhỉ?

Ít nhất cũng phải có một căn nhà chứ!

Tôi ném sổ đỏ lên bàn trà, nhìn qua cửa sổ kính lớn, ngắm cảnh sông rực rỡ.

Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Việt lại kính tôi một ly sâm banh.

Đẹp vô cùng.

8

Vào đầu xuân, tôi bận rộn kêu gọi đầu tư, trong bữa tiệc tối tại nhà Lâm Việt, tôi gặp mẹ của anh ta.

“Đây chắc hẳn là cô Đường nhỉ? Bác luôn nghe Lâm Việt nhắc đến cháu, nhưng muốn gặp mặt mãi mà không được.”

Người phụ nữ trang điểm lộng lẫy niềm nở với tôi.

Tôi cũng thân thiện đáp lại:

“Là lỗi của con. Vốn dĩ tuần trước con định đến thăm bác, nhưng lại nhận được nhiệm vụ đột xuất, không thể thoát ra được.”

"Cô ấy vừa nhận danh hiệu đại diện thanh niên xuất sắc của thành phố, phải đi họp ở thành phố ạ.”

Lâm Việt đứng bên cạnh giới thiệu với mẹ mình.

Đôi mắt bà Lâm hơi mở to:

“A Việt, con gặp được cô gái xuất sắc như vậy ở đâu thế? Thật là lợi hại, trông cô ấy còn rất trẻ.”

"Cháu là bạn cùng phòng với Lâm Tĩnh, ban đầu anh Lâm nói chuyện với cháu, bảo rằng cháu rất giống với một người bạn cũ, khiến anh ấy cảm thấy rất thân thuộc.”

Nói rồi, tôi nhìn về phía Lâm Việt.

Lâm Việt vội ho khan hai tiếng, ra hiệu cho mẹ mình.

Bà Lâm cười nói:

"Ồ, cháu nói San San à. San San là hàng xóm cũ của chúng tôi, tính cách cô ấy quá sôi nổi, quá tự do, không ổn định bằng cháu.”

“Hai người có nét giống nhau, nhưng phụ nữ mà, cuối cùng vẫn là phải nhìn khí chất.”

Ô.

Tôi nhớ lại trong nguyên tác, mỗi lần gặp tôi bà Lâm đều cao ngạo, còn bỏ tiền ra để tôi rời xa con trai bà ta, thật buồn cười.

Từ San San vốn dĩ là con dâu hoàn hảo trong lòng bà ta, tôi là kẻ mạo danh, khiến bà ta thấy mất giá.

Ban đầu bà ta một lòng muốn đuổi tôi đi, sau không thể đuổi được, mỗi ngày đều bới móc, nếu không thì chê tôi nấu ăn bỏ nhiều muối, không tốt cho sức khỏe.

Nếu không thì bảo quần áo tôi giặt không dùng đủ hương liệu tự nhiên, khiến anh ta dị ứng.

Tóm lại, tôi là mẹ kế của Lâm Việt, bà ta là mẹ ruột.

Mẹ ruột cho rằng mẹ kế không chăm sóc đủ tốt, hận không thể tự tay chăm sóc.

Mỗi lần về đại trạch, tôi cứ như người hầu, gia đình lớn thế này, tôi ăn hai quả mận khô, cũng phải nhìn sắc mặt bà ta.

Nói là keo kiệt, không bằng nói là pua (dụ dỗ, kiểm soát), điên cuồng hạ thấp phẩm giá của bạn, làm tăng cảm giác không xứng đáng của bạn.

Lúc này đây, bà Lâm nhiệt tình khoác tay tôi, dẫn tôi ra một góc, hóa ra bà ta tìm tôi gấp như vậy là vì Lâm Việt đã giới thiệu công nghệ sinh học đen cho bà ta.

Bà ta đã hơn năm mươi tuổi, càng có nhu cầu cấp bách với việc làm chậm quá trình lão hóa.

“Chúng cháu chủ yếu phục vụ khách hàng trẻ tuổi có giá trị tài sản ròng cao..."

Vì người trẻ tuổi ít gặp rủi ro hơn.

“Nhưng cháu và Lâm Việt là bạn rất tốt, nếu bác có nhu cầu, chắc chắn cháu sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”

Tiền tự tìm đến cửa, không kiếm thì phí.

“Chỉ là cháu không thể đảm bảo hiệu quả tốt như vậy, chăm sóc hàng ngày cũng không thể thay thế bệnh viện.”

Bình thường thì an dưỡng, xảy ra chuyện thì hãy mau nhập viện, mua thêm vài loại bảo hiểm nữa.

Trong lòng tôi đã có sẵn một kế hoạch tùy chỉnh toàn diện.

Bà Lâm nhiệt tình nói:

"Không sao, bác muốn thử.”

Thế thì tôi có thể nói gì? Tất nhiên là đành phải ký hợp đồng, vì bà ta đã lớn tuổi nên giá còn tăng gấp đôi, mỗi năm kiếm được bốn triệu.

Quên nói, trong nguyên tác, Đường Tâm Như không chỉ hầu hạ Lâm Việt, mà còn hầu hạ mẹ anh ta, thay đổi cách làm đồ ăn ngon cho bà ta, mỗi lần thăm còn mang theo sản phẩm chăm sóc.

Cô ấy nhận được đãi ngộ là không được lên tầng hai.

Trong ngôi nhà lớn có phòng trống của Từ San San, nhưng Đường Tâm Nhu không thể ở đó dù chỉ một đêm.

Trong dịp Tết đầu tiên họ ở bên nhau, Đường Tâm Nhu bận rộn trong bếp đến nửa đêm, cuối cùng mẹ của Lâm Việt nói với rằng anh ta đã uống say và đi ngủ, bảo cô ấy dọn dẹp xong rồi về.

Cô ấy bước đi một mình trong tiếng chuông mừng năm mới, đi giữa tuyết trắng xóa.

Tối hôm đó, mẹ của Lâm Việt mời tôi ở lại, tôi theo bà ta lên lầu, nhìn ngắm tầng hai nổi tiếng:

“Thế nào, phòng này đặc biệt chuẩn bị cho cháu đấy."

Tôi tỉ mỉ xem xét một lượt, đến khi vị phu nhân quý phái này bắt đầu lo lắng:

"... Thôi bác ạ, cháu vẫn nên về thì hơn.”

Tôi tỏ vẻ rất thất vọng, xách túi quay đầu đi.

Sắc mặt bà ta tái mét trong nháy mắt – tôi không hài lòng với phòng của bà ta, nghĩ rằng nó không xứng với tôi.

Và tôi sẽ không bao giờ nói cho bà ta biết tôi không hài lòng ở điểm nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play