Đêm xuống, mưa rơi, đến cả không khí cũng ẩm ướt. Khi làn gió đêm thổi qua, một cảm giác mát lạnh len lỏi vào trong tim.
Giọng nói của Giang Thuật cũng khẽ khàng như vậy, như gió thoảng qua tai, không để lại dấu vết gì. Cho nên khi Cố Tri Vi nghe câu câu nói ấy, cô còn tưởng đó là ảo giác của mình.
Một lát sau, dưới sự giục giã của Khang Vãn Ninh, Cố Tri Vi mới liếc nhìn đầy nghi ngờ về phía người đàn ông mặc vest đi giày da, cô hơi há miệng một cái, định nói gì nhưng lại thôi.
Đương nhiên Giang Thuật cũng không nhất quyết phải có được câu trả lời của cô. Lời nói khi nãy của anh giống như lời chào hỏi với Cố Tri Vi thì đúng hơn.
Cho đến khi cả đoàn quay về khu nhà trọ, Cố Tri Vi vẫn có cảm giác như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Còn đám Khang Vãn Ninh đã đi thu xếp chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu rồi, còn có cái nhìn rất sâu sắc mà giao Giang Thuật cho Cố Tri Vi nữa.
"Tri Tri, cậu và Giang Thuật đều đã mệt mỏi suốt cả ngày nay rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi nào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT