Năm giờ rưỡi sáng, khi chuông báo rời giường của bộ đội vang lên đúng giờ, Lục Kiêu mới mở to mắt. Tô Ngọc Kiều nằm trong khuỷu tay anh lúc này còn đang ngủ say. Sáng nay sau khi Lục Kiêu tỉnh lại không trực tiếp rời giường như thường ngày mà vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Tô Ngọc Kiều một lúc mới ngồi dậy.
Đêm qua có hơi “náo loạn”, quên mất hôm nay cô phải dậy sớm đưa Tiểu Bảo và A Mãn đến trường học báo danh, không đợi Kiều Kiều thức dậy lại mắng anh, anh nên nhanh chóng sửa chữa một chút. Sáu giờ, Lục Kiêu rửa mặt xong ăn mặc chỉnh tề lại trở về phòng ngủ hôn vợ như thường lệ, sau đó liếc nhìn đứa con trai đang ngủ một cái, lúc này mới an tâm thản bước ra khỏi nhà.
Một giờ sau, Tô Ngọc Kiều bị vẻ mặt hối hả của bà Hảo ở ngoài cửa số đánh thức, mất mấy phút sau cô mới có thể mở mắt ra. Đều tại Lục Kiêu hại cô mỗi ngày ngủ không đủ giấc. Nếu không phải nhớ ra hôm nay còn có việc quan trọng, cô chắc chắn sẽ đóng chặt cửa phòng ngủ đủ rồi mới dậy.
‘’Đồ đạc của A Mãn đã chuẩn bị xong chưa?”
Tô Ngọc Kiều ngáp một cái thu dọn xong cặp sách của Tiểu Bảo, lại quay đầu hỏi A Mãn đã thu dọn xong chưa.
“Được rồi ạ, bà đã cất kỹ cho con rồi.”
A Mãn vỗ vỗ cặp sách màu lam trên người, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT