Nhưng không biết câu nào đã làm cho Tô Ngọc Kiều xúc động, cô đẩy Lục Kiêu ra, hốc mặt đỏ hoe nói: "Lục Kiêu, anh xem tôi là chẳng hay biết gì sao, toàn tâm toàn ý theo anh đến cái nơi rách nát này có phải anh rất đắc ý đúng không?"
“Anh còn muốn giấu tôi đến bảo giờ nữa đây? Mỗi ngày nhìn tôi một bên oán giận, trách móc với anh một bên lại cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này như một con ngốc vì anh, anh có phải rất vui đúng không?"
Mỗi một câu thốt ra, khóe mắt của cô liền đỏ lên một phần, oán giận trong lòng cũng dần dần hóa thành tủi thân, Tô Ngọc Kiều trừng to mắt, cố gắng muốn ngăn nước mắt sắp chảy ra ngoài khóe mắt. Trong lòng Lục Kiêu chợt dâng lên một chút bất an, không để ý cô đang giãy dụa, gắt gỏng mà ôm người phụ nữ vào trong lòng ngực.
Tô Ngọc Kiều dùng sức đẩy anh, đẩy không ra liền gãi, cô cho tới bây giờ cũng không phải là một cô nương tính tình tốt, lại nguyện ý vì anh đi tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này, tình nguyện chịu khổ vất vả cũng muốn ở lại với anh. Nhưng anh thì sao, anh lừa cô! Anh không tin cô.
“Chuyện khu quân sự tại sao phải giấu tôi? Tại sao không nói cho tôi biết? Anh không tin tôi! Anh hoài nghi tôi sẽ chạy đúng không! Anh căn bản không cảm thấy tôi nguyện ý ở lại có phải hay không”
“Lục Kiêu! Tôi ghét anh!”
"Ô. . .”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT