Vòng qua đường lớn, đi đến trước là từng mảnh ruộng to nhỏ khác nhau, người đi đường từ đường to biến thành đường chỉ vừa một người đi. Cô vừa đi vừa nhìn dưới chân sợ dẫm trượt nên đưa tay túm lấy vạt áo của Lục Kiêu đang đi phía trước. Thật ra cô muốn nắm tay nhưng Lục Kiêu nhất định không để cho cô nắm. Hừ, không biết ai tối hôm qua ngủ, chịu nóng ra mồ hôi cũng muốn ôm cô để ngủ. Đi đến ruộng mà nhà họ Lục được phân công rồi Lục Kiêu để Tiểu Bảo xuống, cởi giày đi xuống bờ ruộng với ba và anh cả. 
“Em đứng ở đây thấy nắng thì đi qua bóng cây bên kia ngồi đi.”  
Lục Kiêu nói xong quay người bắt đầu làm việc. Trước khi nhập ngũ Lục Kiêu cũng là một người làm ruộng giỏi được ông nội dạy, việc trồng các loại ngũ cốc anh có thể làm, việc đào mương xả nước nhắm mắt anh cũng làm được. 
Nhưng hôm nay Lục Kiêu làm việc thường xuyên mất tập trung, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem hai mẹ con có ngồi im ở dưới gốc cây mát mẻ hay không. 
Nhưng anh lo lắng cũng không sai, tất nhiên Tô Ngọc Kiều không có khả năng ngồi im ở một chỗ. 
Ngày dần nóng lên, Tô Ngọc Kiều thấy nóng, Tiểu Bảo thì vui vẻ chạy đi chạy lại ở bờ ruộng nóng chảy đầy mồ hôi. 
Ngay lúc Lục Kiêu cúi đầu một cái đã không thấy hai mẹ con dưới gốc cây đâu cả. Lục Kiêu tim đập thình thịch, đứng thẳng người trèo lên bờ muốn đi tìm người. Lục Xuyên ở bên cạnh anh ngẩng đầu lên nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play