Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Cô chỉ thấy người quản lý kho hàng có biểu hiện kỳ lạ, có chút thiên vị người hút thuốc kia, cô tưởng rằng đây là người thân của ông ta hoặc ai đó thông qua quan hệ của ông ta mà vào. Sợ ông ta bằng mặt mà không bằng lòng lừa gạt mình, nhưng không nghĩ đến lần này lại bắt được kẻ phóng hỏa kia.

Tô Ngọc Kiều nhếch miệng cười, kiên nhẫn trở lại kho hàng số ba tiếp tục đối chiếu hàng hóa với Phùng Giai đến hết buổi trưa.

Đến lúc tan ca mới chạy đến văn phòng của Tô Ái Hoa để tố cáo, không ngờ lại thấy Mã Hồng Đào cũng ở đây.

“Ngọc Kiều tan làm rồi à, hôm nay thấy sao rồi?”

Mã Hồng Đào ngồi trong văn phòng của Tô Ái Hoa nhìn ngó khắp nơi, còn có ý đồ giả làm trưởng bối tốt bụng như thể ông ta không lo lắng chút nào về việc bị cô bắt được nhược điểm.

“Hôm nay chú đã nghe chú Hoàng nói Ngọc Kiều đi làm ngày đầu tiên đã lập được công rồi, cháu yên tâm đi, chú đã để điều chuyển người đi rồi, còn nhắc nhở quản kho sau này nhất định phải tăng cường quản lý, kiên quyết ngăn chặn sự việc này tái phạm.”

Mã Hồng Đào nói xong còn giả vờ xấu hổ cười lắc đầu nhìn ông Tô:

“Đúng là già rồi không dùng được nữa, cũng không quản lý được cấp dưới lại để xảy ra sai lầm nhỏ như này, ông Tô à, tôi rất xin lỗi sự tin tưởng của ông.”

Tô Ngọc Kiều thấy ông ta định chuyện to hóa thành nhỏ, chuẩn bị vạch trần ông ta lại bị ba Tô liếc mắt ngăn cản lại.

“Gần đây nhà máy rất bận, ngày nào ông cũng làm việc liên tục thì sao có thể quản lý được hết mọi việc, cấp dưới cũng khó tránh phạm lỗi nhỏ, ông cũng đừng tức giận quá Hồng Đào ạ.”

Tô Ái Hoa nhẹ giọng an ủi ông ta, từ tốn đóng tài liệu trong tay đã xem xong, ngẩng đầu đột nhiên chuyển giọng nói tiếp:

“Nhưng kho hàng chính là chỗ quan trọng nhất của nhà máy, quản kho Hoàng ngay cả công nhân mới tới cũng không quản lý được tốt thì sao có thể trông cậy quản lý tốt cả kho hàng, chuyển ông ta đến phân xưởng số sáu mới xây để làm xưởng trưởng nơi đó đi.”

Mã Hồng Đào không nghĩ đến ông lại dùng đến chiêu này, da mặt giật giật cười nói:

“Như vậy cũng không thích hợp lắm, kho hàng lúc này đang cần người, hơn nữa chú Hoàng đã làm việc ở kho hàng nhiều năm như vậy rồi, giờ tự nhiên lại chuyển sang phân xưởng thì cũng…”

Quản lý lên xưởng trưởng, nhìn bên ngoài có vẻ như thăng chức, nhưng quản lý kho hàng nhiều lợi ích hơn sao có thể so với xưởng trưởng phân xưởng nhỏ được. Hơn nữa phân xưởng số sáu tháng ba năm nay mới xây xong, bên trong chỉ có mấy máy móc bị đào thải ra, người cũng chưa thuê đủ thì làm xưởng trưởng phân xưởng gì chứ.

Quan trọng nhất là quản lý Hoàng là người của ông, đưa ông ta đi rồi thì khó chịu khác gì chặt đứt một cánh tay của ông, sao sao ông ta có thể đồng ý được.

Tô Ái Hoa căn bản không dùng giọng điệu bàn bạc với ông, nghe thấy vậy nghiêm túc nói:

“Hồng Đào, ông đã quên bài học cháy nhà máy dệt Năm Sao năm ngoái rồi à? Ở trong kho hàng hút điếu thuốc là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ đâu sơ sót thì làm sao? Ông có thể chịu trách nhiệm được không?”

“Còn nữa, sao lại không có nhân lực, quản lý kho hàng số ba Triệu Bình Thành tạm thời trông coi một chút, xong việc thì chúng ta sẽ tiến hàng kiểm tra xem trong số những phó quản lý còn lại có ai có năng lực vượt trội thì trực tiếp thăng chức lên là được rồi. Tôi nhớ trong kho hàng số hai có phó quản lý Vệ Quốc năm ngoái vừa lập công cho nhà máy đúng không? Tôi thấy anh ta cũng khá giỏi.”

Sắc mặt của Mã Hồng Đào lúc này không thể nói là đẹp mặt được nhưng hắn đã làm việc nhiều năm với Tô Ái Hoa, biết đây là quyết định cuối cùng của ông, nói thêm gì nữa cũng chỉ khiến ông nghi ngờ nên lập tức chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Được, cứ làm như vậy đi.”

Mã Hồng Đào ngoài cười nhưng trong không cười đứng lên nói:

“Hôm nay Văn Lệ giục tôi về nhà sớm một chút, tôi đi về trước nhé.”

“Ba, ba là cái này!”

Tô Ngọc Kiều chủ động đi đóng cửa lại, quay đầu giơ ngón cái về phía ba Tô.

Lúc nãy cô còn tưởng rằng ba cô không tin cô nữa chứ, kết quả Tô Ái Hoa rút củi dưới đáy nồi luôn, nên nói hay không nên nói, đúng là gừng càng già càng cay.

Tô Ái Hoa vòng qua bàn làm việc cầm lấy áo khoác con gái đưa cho:

“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh về nhà thôi.”

Không phải ông không biết chuyện phó xưởng trưởng làm sau lưng, nhưng nước trong quá ắt không có cá, bình thường ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, chỉ cần đừng quá đáng thì ông đều cho qua, nhưng lần này đã chạm giới hạn của ông rồi.

Tuy rằng Tô Ái Hoa đã tự mình xử phạt rồi nhưng Tô Ngọc Kiều cũng không sơ suất, kể hết chuyện cô nghe lén được nói cho bố Tô.

“Ba, sự việc lần này tuy nhỏ nhưng giống như ba nói vừa nãy, ví dụ của nhà máy dệt Năm Sao là có, bên kho hàng nhất định phải tăng cường quản lý, đặc biệt những công nhân viên chức hay hút thuốc, phải có quy định phù hợp, còn cả đội bảo vệ nữa, cũng để cho họ thêm mấy vòng kiểm tra nữa.”

Tô Ngọc Kiều rất muốn nói cho ba của cô những việc phát sinh trong ác mộng, nhưng cô biết kể cả nói ra thì Tô Ngọc Hoa cũng không tin, còn không bằng cô cố gắng bắt được nhiều nhược điểm của Mã Hồng Đào để ba Tô đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt hơn.

“Ba biết rồi.”

Tô Ái Hoa quay đầu lại nhìn còn gái, hơi ngạc nhiên khi thấy cô nói ra những lời này.

Chẳng lẽ giống như Dương Mẫn nói, con gái bé bỏng đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Ba, Kiều Kiều, sao hai người xuống lâu thế?”

Tô Vũ đứng ở dưới tầng chờ hai người bọn họ cùng nhau về nhà, chờ đến lúc người sắp đi hết rồi mới thấy bọn họ đi xuống.

Tô Vũ nhìn giống Tô Ái Hoa, tính tình lại không giống ông, vui vẻ hiền lành, gặp ai cũng cười.

“Hôm nay xem như ngày đầu tiên Kiều Kiều đi làm, thấy như thế nào?”

Tô Vũ vừa dắt xe không quên quan tâm chút ít đến em gái.

“Cũng được, đồng nghiệp thân thiện.”

Tô Ngọc Kiều nhảy lên ghế sau xe đạp của anh trai, lười đi để cho anh dắt luôn.

Hai người nói chuyện thêm hai câu thì tự nhiên Tô Ngọc Kiều nhớ ra lúc trưa đã đồng ý với Tiểu Bảo buổi chiều đi đón cậu bé, vội vàng giục Tô Vũ nhanh chóng đưa cô đến nhà trẻ.

Cũng may nhà trẻ Thắng Lợi là do nhà máy tự mở ra để trông con cho công nhân luôn nên thời gian tan học của bọn trẻ cũng giống thời gian tan làm của nhà máy dệt, lúc đến đấy còn không muộn lắm.

Tô Ngọc Kiều bế đứa con trai bướng bỉnh không chịu quay lại với thím Lưu, nhất quyết đợi cô đích thân đến đón, cô bế cậu bé lên rồi thơm:

“Xin lỗi Tiểu Bảo, mẹ đến muộn.”

Tiểu Bảo ôm cổ cô ngoan ngoãn nói:

“Không sao, mẹ đến đón Tiểu Bảo là được rồi.”

Bên cạnh cháu gái Vi Vi cũng rất vui mừng được ba ôm vào ngực, sau đó Tô Vũ lái xe chở con gái, em trai và cháu trai về nhà.

Hôm nay Chu Đan Đan thấy không thoải mái, buổi trưa xin nghỉ nửa ngày nằm ở trong phòng, Tô Vũ về đến nhà thì ôm con gái lên tầng tìm vợ.

Tô Ngọc Kiều dắt con trai đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay Dương Mẫn xuống bếp nấu mấy món ăn mà cô thích, trong lúc chờ con trai cả và con dâu cả xuống đã hỏi mấy lần về chuyện trong nhà máy của cô, hỏi cô có mệt không? có bị bắt nạt không…

Tô Ái Hoa ngồi trên sofa đọc tờ báo buổi sáng, không hài lòng với việc bà chiều chuộng con gái, nhưng mấy lần muốn nói chen vào đều bị Dương Mẫn trừng mắt nhìn, cuối cùng yên lặng cầm tờ báo mỗi khi ngồi vào bàn ăn.

Tô Ngọc Kiều đưa cho Tiểu Bảo một miếng bánh gà lót bụng, kiên nhẫn kể chuyện xảy ra ở nhà máy ngày hôm nay kể lại cho Dương Mẫn nghe.

Khi nhắc đến Mã Hồng Đào, cô không yên tâm còn dặn dò lại mẹ một lần, nhất định đừng qua lại với Đường Văn Lệ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play