Tiểu Bảo ngồi trên đùi mẹ lắc lắc đôi chân ngắn, không phát hiện mẹ mình tỏ vẻ ghét bỏ.
Tô gia cộng thêm ông bà nội không ở Tiểu Dương Lâu thì có chín người, Tô Ái Hoa và Dương Mẫn chỉ có một trai một gái, anh cả Tô Vũ lớn hơn Tô Ngọc Kiều tám tuổi, nhưng anh cả Tô kết hôn muộn, chỉ sớm hơn cô hai năm, chị dâu cả Chu Đan Đan sinh con gái vào năm thứ hai gả vào năm thứ hai, ba Tô đặt tên là Tô Vi Vi, cháu gái nhỏ chỉ lớn hơn Tiểu Bảo một tuổi, hai đứa nhỏ học cùng một trường mẫu giáo.
Lúc này ba Tô và anh cả Tô đã cơm nước xong xuôi đến nhà máy làm việc, gần đây nhà máy dệt nhận một đơn hàng lớn, toàn thể nhân viên đều tăng ca làm thêm giờ.
Chị dâu cả Chu Đan Đan là nhân viên ngân hàng, hôm nay nghỉ ngơi cho nên còn ngồi trên bàn ăn.
Thấy Tô Ngọc Kiều cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo, Dương Mẫn cũng không có trách con gái dậy muộn, ngược lại cầm lấy một quả trứng luộc lấy lòng đỏ trứng ra rồi bỏ vào trong bát của cô.
Chu Đan Đan gả vào nhiều năm như vậy, sớm quen với cảnh mẹ chồng cưng chiều em chồng, chỉ thúc giục con gái mình mau uống hết ngụm cháo cuối cùng.
Tô Ngọc Kiều không thích ăn lòng đỏ trứng, cháo táo đỏ thơm ngọt cũng không khơi dậy được khẩu vị của cô, quấy cháo một lúc mới ăn được một ngụm, tầm mắt cô đảo một vòng trên người mẹ Tô và chị dâu, cuối cùng lại nhìn về phía cháu gái nhỏ ngồi ở trong lòng chị dâu.
Vi Vi lớn lên giống chị dâu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, tính cách cũng nhu thuận.
Quan hệ giữa Tô Ngọc Kiều và chị dâu không tốt lắm, nhưng cô rất thích cháu gái nhỏ này, thường xuyên dẫn cô bé và Tiểu Bảo đi dạo phố, còn mua quần áo mua đồ ăn vặt, rất là hào phóng.
Cô và Chu Đan Đan bất hòa là bởi vì trước giờ cô không hiểu chuyện, bị người nhà nuông chiều sinh hư, cảm thấy chị dâu lấy mất tình thương anh cả dành cho mình, không thích người ngoài xâm nhập vào gia đình mình.
Nhưng ở trong mộng, khi Tô Ngọc Kiều nhìn thấy con trai cô phát sốt, Vi Vi cũng phát số, khi đó Tô gia đã bị tịch thu gia sản, cả nhà đều bị đuổi ra ngoài, nhà mẹ đẻ chị dâu vất vả lắm mới lấy được thuốc, nhưng chị dâu lại cắn răng đưa thuốc cho Tiểu Bảo bị sốt nặng hơn, sau đó Vi Vi cũng phát sốt cao, thuốc cũng không có tác dụng, hình ảnh chị dâu ôm con gái hấp hối khóc ròng còn khắc rõ trong đầu cô.
Ngón tay trắng nõn cầm thìa quấy cháo, Tô Ngọc Kiều không yên lòng suy nghĩ, hình như tính tình của mình hơi hỏng, cũng may người bên cạnh đều rất bao dung.
Tô Ngọc Kiều ăn một ngụm cháo táo đỏ ấm áp, mỉm cười mở miệng nói:
"Chị dâu, hôm nay chị muốn đưa Vi Vi về nhà mẹ đẻ sao?"
Chu Đan Đan có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn cô, tò mò sao hôm nay em chồng lại bắt đầu quan tâm mình, nhưng ngoài miệng cô ấy vẫn cười đáp một tiếng:
"Đúng vậy, ngày mai em gái chị xuất giá, hôm nay trở về trang điểm cho nó, tối hôm qua đã nói với mẹ rồi."
Không biết trong hồ lô em chồng bán thuốc gì nên Chu Đan Đan mới nhắc tới mẹ chồng, hôm nay tâm tình bà tốt nên cũng không muốn thấy em chồng gây sự.
Dương Mẫn phụ họa gật gật đầu, bất quá bà không nghĩ con gái muốn gây sự, chỉ nghĩ rằng Tô Ngọc Kiều tò mò nên hỏi một chút.
Tô Ngọc Kiều lại không ngốc, đương nhiên hiểu ý của chị dâu, cô làm bộ không hiểu tiếp tục cười nói:
"Chu Vân Vân xem như à bạn học của em, lại là em gái ruột của chị dâu, cô ấy kết hôn em cũng cầ tặng lễ vật, trùng hợp hai ngày trước em đi dạo phố mua được một cái khăn lụa đỏ, phiền chị dâu mang qua sửa soạn cho cô ấy."
Chu Đan Đan kinh ngạc hơn, cô nhìn ra Tô Ngọc Kiều nghiêm túc, nhưng sao em chồng lại vô duyên vô đổi tính thế này.
Tô Ngọc Kiều cúi đầu ăn cháo, mặc cho chị dâu quan sát mình, ngay cả mẹ ruột Dương Mẫn ngồi bên cạnh cũng nhìn cô nhiều hơn, sau đó mỉm cười nói:
"Ngọc Kiều cho thì Đan Đan cũng đừng khách khí, ánh mắt của em con tốt, chắc chắn Vân Vân sẽ thích khăn lụa."
"Được, vậy ta chị thay Vân Vân cám ơn Ngọc Kiều trước."
Chu Đan Đan cũng không suy nghĩ kỹ, cho dù mẹ chồng không mở miệng cô cũng không có ý định từ chối.
Cô không thích tính em chồng nhưng cũng không chán ghét, chỉ là một cô gái được người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng mà thôi, bình thường không đau không ngứa đâm cô hai câu cô đều nể tình người một nhà không để trong lòng, nếu thật sự đổi tính thì cũng tốt.
Đợi đến khi Chu Đan Đan thu dọn xong và cháu gái ra cửa, Tô Ngọc Kiều mới chậm rãi uống hết chén cháo cộng thêm một quả trứng gà trắng.
Cô vốn ăn ít, mới gặp ác mộng, tâm trạng không tốt nên càng ăn ít hơn.
Ăn điểm tâm xong, thím Lưu bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, Tô Ngọc Kiều và Dương Mẫn ngồi xuống sô pha nói chuyện, Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi ở giữa bà ngoại và mẹ lật tranh vẽ xem.
Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc lâu sau khi tỉnh giấc, cuối cùng quyết định tạm thời không nói chuyện trong mộng cho người nhà.