"Cháu không thể so với anh Đại Lâm, anh ấy mới lợi hại, nếu không chú Mã cũng sẽ không phải đưa anh Đại Lâm vào nhà máy.”

Mã Hồng Đào nhận lấy văn kiện cô đưa tới, ngoài cười nhưng trong tâm không cười nói:

"Ha ha, con bé này, Đại Lâm lợi hại thế nào cũng không bằng anh cháu đã sớm vào giúp ba cháu. Cháu cũng đừng nổi giận, học cho tốt, ba cháu chắc chắn không nỡ để cháu đi nơi khác.”

“Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy anh cháu rất tài giỏi. Nghe nói lúc trước để vào xưởng anh đã trải qua khảo hạch rất nghiêm ngặt nhưng đều thi qua. Nhưng anh Đại Lâm cũng rất lợi hại.”

Có một người ba tốt giúp đi vào bằng cửa sau.

Mã Đại Lâm không ngốc, lập tức nghe ra lời này của Tô Ngọc Kiều là đang nói anh ta đi cửa sau nên trừng mắt nhìn cô muốn nổi giận.

Mã Hồng Đào lạnh lùng liếc anh ta một cái, quay đầu lại còn có thể cười với Tô Ngọc Kiều:

"Ngọc Kiều nói đúng, Đại Lâm sao có thể so với anh trai cháu. Thằng bé không gây chuyện cho chú đã là tốt rồi.”

Thưởng thức sắc mặt cứng ngắc khó coi của hai cha con nhà kia, Tô Ngọc Kiều hả giận, xoay người cầm văn kiện đã ký xong rời đi.

Cửa vừa đóng, Mã Đại Lâm liền đứng lên nói:

"Ba thật biết nhẫn nại, một con nhóc thối cũng dám đạp lên đầu ba ị.’’

“Im mồm!”

Mã Hồng Đào ném cây bút máy trong tay nói gay gắt:

"Mau đuổi người này cho tôi. Bây giờ là lúc nào rồi, nếu anh dám làm hỏng chuyện của tôi, xem tôi xử lý anh như thế nào.”

Mã Đại Lâm trả lời:

"Lời này ba nên nói với mẹ, một chút việc nhỏ mà còn xử lý không được? Hiện tại người ta tìm tới cửa, nói nếu không xếp cho em trai cô ta vị trí tốt thì sẽ đi tố cáo, con còn có cách nào khác?"

Mã Hồng Đào tức giận đứng lên ở bên cạnh bàn đi đi lại lại hai vòng mới miễn cưỡng ngăn chặn cơn giận hỏi:

"Vậy anh sắp xếp người ở đâu rồi, tất cả đều xử lý tốt rồi chứ?"

“Ba yên tâm đi, con sắp xếp anh ta đi kho hàng, để cho anh ta nhận thế chỗ của người khác, mọi việc đã được lo liệu đầy đủ rồi.”

Mã Đại Lâm nói xong thấy ba mình còn cau mày lại khinh thường nói:

"Con thấy ba chính mới lo lắng quá nhiều đấy. Xưởng trưởng dẫn Tô Ngọc Kiều sắp xếp vào văn phòng. Con chỉ sắp xếp một vị trí trong nhà kho, ba không cần tức giận như vậy chứ?”

“Anh thì biết cái gì!"

Mã Hồng Đào mắng xong liền không kiên nhẫn phất tay đuổi người:

"Đừng ở đây chướng mắt tôi, nữa mau cút đi.”

Chờ đứa con trai vừa đi, Mã Hồng Đào lại cười một tiếng:

"Lão Tô à lão Tô, ông không thể trách tôi. Là do ông tự giao nhược điểm của ông cho tôi đấy.”

Tô Ngọc Kiều quay lại văn phòng, đưa văn kiện đã ký cho Khương Anh.

Khương Anh nhìn xong gật đầu, lúc này mới nghiêm túc quan sát cô.

Tô Ngọc Kiều mỉm cười nhìn thẳng vào cô ấy hỏi:

"Chị Khương, còn có việc gì giao cho em làm sao?"

"Cô biết tính toán không?"

Tô Ngọc Kiều gật đầu nói:

"Em học đại học chuyên ngành kế toán.”

Hơn nữa cô rất nhạy cảm với con số, lúc trước không chăm chỉ học cũng thuận lợi tốt nghiệp.

Khương Anh hiển nhiên cũng nghĩ tới những tin đồn trong nhà máy về con gái của xưởng trưởng vì cô ấy là nhân viên kỳ cựu trong nhà máy. Trước đây khi Tô Ngọc Kiều vừa tốt nghiệp đại học đã có người đoán có lẽ cô sẽ vào nhà máy dệt giống như anh trai cô. Lúc ấy các đồng nghiệp còn đoán xem cô sẽ vào bộ phận nào.

Nhưng khi đó trong nhà máy cũng không ai nghi ngờ cô đi cửa sau gì đó, bởi vì có thể thi đậu đại học cũng không phải trong nhà có quan hệ là được, tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp, thực lực chắc chắn không thành vấn đề.

Ai biết cô tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, sau khi kết hôn ở nhà mẹ đẻ mà cũng không đi làm, dần dà gia thuộc viện liền truyền ra cô hết ăn lại nằm, không có chí tiến thủ.

Còn có nói đại tiểu thư tính tình không tốt nhưng hôm nay tiếp xúc, Khương Anh cảm thấy có lẽ lời đồn có hơi nói quá.

“Vậy cô cùng Tiểu Phùng xét duyệt báo cáo thống kê mấy ngày trước của bộ phận mua sắm một lần đi, có gì không hiểu thì tới hỏi tôi.”

Mặc dù Khương Anh vẫn có chút không muốn gặp cô nhưng sau khi phát hiện thái độ của Tô Ngọc Kiều rất chính trực, cô vừa không nịnh bợ cũng không đắc tội ai nên coi cô như công nhân viên chức bình thường mà đối xử.

“Được, em biết rồi."

Tô Ngọc Kiều gật gật đầu lại ngồi trở về bàn.

Phùng Giai cũng nghe thấy Khương Anh nói nên thấy cô trở về liền cười với cô rồi đem danh sách mở ra nói:

"Những thứ này đều chưa thẩm tra đối chiếu qua. Hai ta cùng nhau xem đi, chờ xác nhận xong còn phải đi tới kho lấy hàng.”

Buổi trưa lúc sắp tan tầm Tiểu La đi ngang qua văn phòng theo yêu cầu của Tô Ái Hoa tới đây nhìn tình huống của Tô Ngọc Kiều một chút, xong hỏi cô có muốn cùng xưởng trưởng ăn cơm hay không.

Tô Ngọc Kiều từ chối vì cô đã đồng ý với Phùng Giai buổi trưa cùng cô ấy đi ăn ở căn tin.

Phùng Giai vừa mới đi lấy nước, được đồng nghiệp tốt bụng báo cho biết thân phận con gái xưởng trưởng Tô Ngọc Kiều, còn nhắc nhở cô ấy cẩn thận tính tình nóng nảy thất thường của đại tiểu thư.

Nhưng ở chung tới trưa cô ấy cũng không cảm thấy Tô Ngọc Kiều khó gần. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, cười rộ lên lại càng đẹp mắt, hơn nữa một thân khí chất được nuông chiều kia, chính là một người con gái xinh đẹp dịu dàng.

Phùng Giai cũng nhịn không được muốn nói đỡ cho cô, nên đã chủ động tìm kiếm nhiều thông tin rắc rối hơn.

Hiện tại nhìn thấy cô còn từ chối ăn cơm cùng với xưởng trưởng vì cô, cô không khỏi ngượng ngùng nghĩ, những người nói xấu Ngọc Kiều đều là vì ghen tị với cô.

Thật tình không biết những người khác nhìn cô cùng con gái khó tính của xưởng trưởng ở chung hòa hợp cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Thậm chí có người hoài nghi Phùng Giai có phải cũng có bối cảnh gì không muốn người khác biết hay không?

Sau khi tan tầm Tô Ngọc Kiều và Phùng Giai cùng nhau đi đến căn tin, sau khi ra khỏi ký túc xá lại nhìn thấy Tô Vũ đang chờ cô ở cửa.

Bình thường Tô Vũ ở trong nhà máy ngoại trừ làm việc, thời gian khác vì tránh mọi người nghi ngờ nên cũng không cùng Tô Ái Hoa ăn cơm. Buổi sáng anh biết chuyện em gái ầm ĩ muốn tới nhà máy học tập nên muốn nhân dịp thời gian ăn cơm hỏi suy nghĩ của cô. Nhưng thấy em gái cùng đồng nghiệp đi cùng nhau nên hai anh em cũng chỉ trò chuyện đơn giản, anh liền thả em gái cùng đồng nghiệp đi ăn cơm.

Phùng Giai cảm động vì cô liên tiếp từ chối ba cùng anh trai vì mình nên vui vẻ dẫn Tô Ngọc Kiều đi căn tin nếm thịt kho tàu cô ấy thích nhất.

Tô Ngọc Kiều nghĩ đến Tiểu Bảo cũng thích ăn thịt kho tàu nên nghĩ nếu ăn ngon thì gọi thêm một phần, đợi lát nữa nhân dịp giờ nghỉ trưa sẽ mang về nhà.

Sau đó cô lại nghĩ hôm nay không đón được Tiểu Bảo thì thằng bé sẽ rất thất vọng cho coi.

Hàng xếp chờ thức ăn cũng không quá dài. Phùng Giai cùng cô nói chuyện, không bao lâu liền đến bàn chia thức ăn.

Thịt kho tàu quả thật rất thơm rất ngon, vừa mềm vừa dẻo như muốn tan ra trong miệng.

Lúc ăn cơm, Phùng Giai hoài niệm nói với cô chuyện khi còn bé:

"Thật ra tôi thích nhất là thịt kho tàu mẹ tôi làm. Tuy rằng bà ấy làm có hơi mặn nhưng khi đó chỉ có lễ mừng năm mới có thể ăn nên mỗi lần đều rất chờ mong."

Tô Ngọc Kiều gật gật đầu cũng cười nói:

"Mẹ chồng tôi cũng có món ăn sở trường là thịt kho tàu, bên trong còn có hạt dẻ, so với cái này còn ngon hơn nhiều.."

Nói xong cô sửng sốt, lại nhớ lại trước kia trong số ít những ngày ở nhà chồng, có một lần bà Lục làm thịt nướng hạt dẻ, còn nói với cô Lục Kiêu thích ăn thịt kho tàu bà làm nhất, mỗi lần dùng nước sốt trộn cơm cũng có thể ăn thêm hai chén cơm.

Lúc ấy trong lòng cô còn đang xem thường, quả nhiên là nông dân không có kiến thức, một bữa thịt kho tàu mà như thứ gì đó hiếm lạ. Lúc sau trên bàn cơm quả nhiên thấy Lục Kiêu dùng nước thịt trộn cơm, liền liếc mắt nhìn anh, ghét bỏ không chịu được.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, mỗi lần hồi tưởng lại Tô Ngọc Kiều liền đỏ mặt tía tai, cô nghĩ lại mình trước kia thật sự rất phiền toái.

……

Cùng lúc đó quân khu Vân Thành, các chiến sĩ vừa mới kết thúc huấn luyện xong cả buổi sáng, ai nấy đều bẩn như mới trong bùn lăn ra và chả một ai thèm quan tâm.

Một đám như quỷ đói chết đầu thai vọt vào căn tin mua cơm.

Trong đám người vọt tới đầu tiên có chiến sĩ ghé vào cửa sổ vừa nhìn thì mắt sáng ngời hướng về các đồng đội phía sau hô:

"Nhanh, nhanh các anh em, trưa nay căn tin làm thịt kho tàu!"

Các chiến sĩ phía sau mệt mỏi đi không nổi vừa nghe lời này, lập tức chạy như tiêm thêm một mũi dopamine.

“Nhanh, lão Lục, tôi nhớ cậu thích thịt kho tàu lắm. Nhanh lên, đừng để đám nhóc con kia cướp hết.”

Tống Trường Tinh kéo Lục Kiêu một thân bùn đất bước nhanh hơn nhưng vẫn thấy đối phương vẫn bước đi chầm chậm.

“Cậu nhớ lầm rồi, tôi không còn thích nữa."

Lục Kiêu nhếch môi, cười nhạo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play