"Ngọc Kiều tới rồi à.”

“Chào chú Mã, cháu tới tìm ba."

Tô Ngọc Kiều nhếch môi nhưng thật sự cười không nổi.

“Được, Lão Tô vậy tôi đi ra ngoài trước nhé. Chuyện kho hàng cứ như vậy, lát nữa tôi đến phân xưởng xem.”

Tô Ái Hoa gật gật đầu "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý rồi cầm tài liệu đi về phía sau bàn làm việc.

Mã Hồng Đào dừng bước ở cửa, lại tự nhiên nói tạm biệt với Tô Ngọc Kiều.

Tô Ngọc Kiều mím môi không đáp lại khiến Tô Ái Hoa ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“Sao vậy, con lại cãi nhau với Lục Kiêu hả? Trong điện thoại nói gì vậy?”

Tô Ái Hoa còn tưởng rằng là con rể lại chọc con gái nổi giận, trước kia hai người hay thường xuyên cãi nhau.

“Không phải đều đã chuẩn bị đi theo quân rồi, sao còn cãi nhau như thế.”

“Không, bọn con không có chuyện gì cả!”

Tô Ngọc Kiều bĩu môi nói tiếp:

"Còn không phải bởi vì dì Đường lừa mẹ sao. Con không tin chú Mã không biết chuyện này.”

"Việc này chú Mã của con đã nói với ba. Trước đó chú ấy cũng không biết chuyện, sau đó cũng đã nói dì Đường của con. Cho dù con không thích thì chú ấy cũng là trưởng bối, con không thể không lễ phép như thế."

Tô Ái Hoa cầm lấy báo cáo trên bàn mở ra, thuận miệng nhắc nhở con gái.

Chú ta mà cũng được coi là trưởng bối sao.

Tô Ngọc Kiều không phục nói:

"Vậy chuyện chú ấy nhét Mã Đại Lâm vào trong nhà máy thì sao? Đây không phải là vì vụ lợi cá nhân à? Ba sao không nhắc nhở?”

“Đây không phải chuyện con nên quản.”

“Vì sao con lại không thể quản?”

Tô Ái Hoa là một người cha nghiêm khắc nhưng Tô Ngọc Kiều từ nhỏ đã không sợ ông. Có ông nội làm chỗ dựa nên ông cũng không làm gì được cô.

Quả nhiên, thấy Tô Ngọc Kiều căn bản không hối cải, Tô Ái Hoa xụ mặt nhìn cô một lúc rồi bỏ cuộc, phất phất tay đuổi người nói:

"Được rồi, nếu điện thoại đã nói xong thì nhanh chóng về nhà đi.”

Tô Ngọc Kiều không đi, cô còn có việc cầu xin, lúc này thay đổi vẻ mặt nói:

"Ba ba, ba họp xong khát nước rồi, con đi rót cho ba chén nước.”

Nói xong liền nịnh nọt cầm lấy chén tráng men Tô Ái Hoa đặt trên bàn đi lấy nước.

“Ba, uống ngụm nước đi.”

Tô Ái Hoa nghi ngờ nhận chén nước húp một ngụm rồi giương mắt nhìn cô nói:

"Con nói đi, còn có chuyện gì?"

“Ba, con biết ba là nhất mà!”

Tô Ngọc Kiều cười ngọt ngào vòng qua phía sau ông, đưa tay bóp vai Tô Ái Hoa, vừa làm nũng nói:

"Ba, con cũng muốn vào xưởng dệt.”

Tô Ái Hoa dừng tay lại, đặt mạnh cái chén xuống bàn, trách mắng:

"Trong xưởng là nơi con có thể chơi đùa sao?"

Tô Ngọc Kiều cũng không nổi giận, tiếp tục nói:

"Con đương nhiên biết trong xưởng không phải chỗ để chơi đùa, ba nghe con nói hết đã.”

"Cũng không phải con muốn chính thức nhậm chức mà chỉ là muốn vào học hỏi một chút. Ba nói xem, con là sinh viên đại học nhưng từ sau khi tốt nghiệp chưa từng đi làm một ngày. Trước kia ở nhà thì không nói nhưng sau này con theo Lục Kiêu đi theo quân đội, qua bên kia không quen ai cả, mỗi ngày sẽ nhàm chán biết bao nhiêu."

"Con muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này ở trong nhà máy học tập một chút, tích lũy chút kinh nghiệm. Bằng không người ta hỏi sao sinh viên đại học mà trước kia lại chưa từng làm việc thì con cũng không biết đáp thế nào? Ba cứ coi như con tới hỗ trợ không công được không?"

“Con có thể giúp gì được?"

Tô Ái Hoa lại uống một ngụm nước nói:

"Con muốn tìm việc làm thì đợi khi đến quân khu nhờ Lục Kiêu tìm một công việc thích hợp cho con được không?”

Tô Ngọc Kiều không phục nói:

"Tốt xấu gì con cũng là sinh viên, giúp ba viết viết văn kiện, sửa sang, sắp xếp tư liệu không tốt sao?"

“Không cần con, có tiểu La là đủ rồi."

Ba Tô từ chối không chút thương tiếc.

"Con nghe anh cả nói gần đây trong nhà máy vừa mới nhận một đơn hàng lớn. Tiểu La bận rộn như vậy, con giúp cô ấy chia sẻ một chút không tốt sao?"

Tô Ngọc Kiều quay đầu bán anh trai của mình, nhìn Tô Ái Hoa vẫn chưa lung lay nên lần nữa sử dụng chiêu làm nũng.

"Ba…ba, ba đồng ý đi mà. Con xin ba đó. Con không cần tiền lương, con làm không công còn không được sao?"

Vì để trà trộn vào xưởng dệt, vì sớm bắt được đồng phạm phóng hỏa cùng với Mã Hồng Đào nên Tô Ngọc Kiều vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn thuyết phục cuối cùng cũng làm cho Tô Ái Hoa đồng ý.

Tuy rằng đã đồng ý nhưng Tô Ái Hoa vẫn không yên tâm nên nói thêm:

"Con phải nhớ kỹ, trong xưởng không phải nơi để chơi đùa. Nếu con nói là tới học tập, vậy thì học tập cho tốt, không nên gây chuyện biết không?"

“Vâng, ba yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm ba thất vọng.”

Tô Ngọc Kiều liên tục gật đầu đáp ứng, Tô Ái Hoa xoa xoa hàng lông mày gọi Tiểu La vào.

“Ngọc Kiều muốn đến nhà máy tham quan thực tập, cô sắp xếp cho con bé một vị trí, không phải giải thích cụ thể. Nếu con bé không nhậm chức, để nó học tập chăm chỉ là được.”

Tiểu La nghe xong thì có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiều một cái rồi mỉm cười nói:

"Vâng xưởng trưởng, tôi biết rồi.”

“Con đi theo Tiểu La đi.”

“Vâng, tạm biệt xưởng trưởng Tô."

Tô Ngọc Kiều nở nụ cười với ba, khéo léo đóng cửa lại.

"Tô tiểu thư muốn thực tập ở vị trí nào..."

Tiểu La cũng không quá bất ngờ khi Tô Ngọc Kiều nói muốn vào xưởng là có thể vào xưởng. Dù thế nào người ta cũng là con gái của xưởng trưởng.

Tô Ngọc cười duyên tùy ý nói:

"Em thế nào cũng được, em học kế toán ở đại học, chị Tiểu La, chị xem chỗ nào thiếu người thì sắp xếp cho em đi.”

Cô cũng không có giải thích quá nhiều, để cho một số người hiểu lầm một chút cũng tốt. Dù sao cô cũng sắp phải đi theo quân rồi, đến lúc đó mọi người tự nhiên sẽ hiểu rõ.

Tiểu La làm trợ lý Tô Ái Hoa đã vài năm. Trước kia Tô Ngọc Kiều cũng từng tới nhà máy nhưng đây là lần đầu tiên cô có thái độ ôn hòa thân thiện như vậy nên Tiểu La có hơi kinh ngạc:

"Vậy tôi đưa cô đến bộ phận tài vụ nhé?”

Mã Hồng Đào chính là trưởng khoa tài vụ kiêm phó xưởng trưởng. Lúc này Tô Ngọc Kiều cười vui vẻ đồng ý:

"Đồng ý.”

Văn phòng xưởng dệt có ba tầng, văn phòng ban tài vụ ở tầng hai, trước kia Tô Ngọc Kiều từng đi ngang qua nhưng chưa từng vào. Tiểu La dẫn cô đến văn phòng, dặn dò phó trưởng phòng một chút rồi rời đi.

Phó trưởng phòng tài vụ là một người đàn ông hơi mập mạp, Tô Ngọc Kiều cũng biết người này. Vợ ông ta cũng thường xuyên đến nhà cô uống trà với mẹ Dương Mẫn.

Dù trong lòng vị phó trưởng phòng này có ý nghĩ gì khi bị lãnh đạo nhét người vào thì trên mặt cũng vẫn cười rất hiền lành:

"Ngọc Kiều muốn tới học tập à? Theo chú tới đây đi, chú tìm người hướng dẫn cháu.”

“Được ạ, làm phiền chú Chu rồi.”

Tô Ngọc Kiều lễ phép chào hỏi, đi theo ông đến một chỗ trước bàn làm việc.

Thật ra khi Tiểu La dẫn cô đi vào, các nhân viên trong văn phòng đều tò mò ngẩng đầu nhìn lén cô, cách xa còn có nhóm người tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng bàn tán.

Mới vừa họp xong, lúc này mọi người đều ngồi đầy đủ trong phòng làm việc.

“Là con gái của giám đốc Tô, sao cô ấy lại tới đây?”

“Không biết, là trợ lý xưởng trưởng dẫn tới.”

"Mau nhìn mau nhìn, họ tới chỗ phó trưởng phòng rồi. Chắc không phải con gái xưởng trưởng muốn đi cửa sau chứ?"

“Có vẻ vậy. Thật hâm mộ mà, có một người ba tốt chính là......”

“Đang bàn luận cái gì đó? Công việc đã làm xong rồi à?”

Một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo kẻ caro ngắn tay đứng lên quét mắt một vòng, trầm mặt lên tiếng cắt đứt tâm tư hóng hớt của mọi người. Bị cô nhìn chằm chằm, mọi người nhao nhao cúi đầu giả bộ nghiêm túc làm việc nhưng lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn văn phòng phó trưởng ban.

Chờ đến khi nhìn thấy phó phòng Chu dẫn theo Tô Ngọc Kiều đi về phía người phụ nữ trung niên vừa rồi mắng ai đó, mọi người lại lặng lẽ làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play