Nói Dương Mẫn thiên vị cũng được, đau lòng cho con gái cũng được, phần gia sản cha mẹ cho kia, phần lớn bà đều định để lại cho con gái, chồng bà biết việc này nhưng cũng không can thiệp quyết định của bà.
Kho bạc nhỏ không thể di chuyển dễ dàng. Hiện tại Tô Ngọc Kiều cũng không có ý định mang theo nó. Dù sao sau khi cô đi theo quân, trợ cấp của Lục Kiêu vẫn sẽ đưa cho cô. Cùng lắm thì đến lúc đó cô tiết kiệm chút là được.
…
Cùng lúc đó ở Vân Thành, Lục Kiêu đang dẫn binh trên bãi huấn luyện.
Tống Trường Tinh là chính ủy trung đoàn 1, cũng là cộng sự cũ của Lục Kiêu. Sang năm, đoàn trưởng trung đoàn 1 sẽ đủ điều kiện để nhận điều nhiệm thăng chức. Nếu không có gì xảy ra thì hai người vẫn hợp tác thêm một thời gian nữa.
Bằng kinh nghiệm cộng tác nhiều năm với nhau, anh có thể nhìn ra được, tâm trạng Lục Kiêu lúc này vô cùng không tốt.
Tuy rằng anh luôn luôn có vẻ mặt lạnh lùng nên bị các chiến sĩ ngầm gọi là mặt Diêm Vương nhưng có vẻ hôm nay anh thực sự có chuyện khó chịu.
Vì vậy mà những chiến sĩ dưới tay anh đã bị tra tấn đến mức sống dở chết dở.
Trong lòng Tống Trường Tinh suy nghĩ không ra. Lục Kiêu mới kết hôn được vài năm, nhận được thư của vợ không phải nên vui vẻ sao, sao tâm trạng lại càng không vui?
Chẳng lẽ trong thư em dâu nói chuyện gì không tốt?
Đáng tiếc chuyện gia đình Lục Kiêu không muốn nói, anh hỏi thế nào cũng sẽ im lặng.
Hai người đứng trên bãi huấn luyện nhìn binh lính chạy mang vác nặng, vừa nói chút chuyện nhiệm vụ.
"Lão Tiền đi đoàn bộ họp trước có phải muốn đem việc diễn tập cho tân binh năm nay giao cho cậu không nhỉ?"
Lục Kiêu lạnh lùng cúi đầu "Hừm" một tiếng.
Tống Trường Tinh nhịn không được hạ giọng mắng một câu:
"Tôi biết ngay mà. Anh ta thực sự coi mình chức lớn mà điều việc.”
Tuổi của Tống Trường Trinh và Lục Kiêu không chênh lệch lắm, đều là quân nhân trẻ tuổi, lúc thảo luận quân sự cũng có thể nói chuyện rất hoà hợp. Nhưng đoàn trưởng quân đoàn một Tiền Hướng Càn lớn hơn hai người hơn mười tuổi, trước đó thường thường có ý kiến bất đồng. Lần này anh ta cuối cùng được thăng chức nên chỉ muốn phủi tay bỏ lại mọi chuyện mà rời đi.
Lục Kiêu thì vẫn thấy ổn nhưng thời gian Tống Trường Tinh ở chung với anh ta lâu hơn nên đã sớm chịu không nổi.
Anh ấy nhịn không được vỗ vai Lục Kiêu nói:
"Lão Lục, cậu cần phải cố gắng làm thật tốt, tranh thủ thăng chức càng sớm càng tốt.”
Lục Kiêu nhún vai, gạt tay anh ấy ra rồi nói:
"Tôi nhận lời chúc của cậu.”
Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt anh cũng thoải mái hơn một chút.
Tống Trường Tinh thở dài một hơi. Anh ấy cũng không chịu nổi vẻ mặt lạnh lùng của lão Lục, cũng không biết làm sao em dâu lại chịu được.
“Báo cáo! Chính ủy, văn kiện đã tới.”
“Phó đoàn trưởng Lục, phòng thường trực có điện báo của anh, tiện tôi cũng lấy cho đồng chí luôn.”
Chiến sĩ đang chạy chậm tới là trợ thủ của Tống Trường Tinh. Vừa rồi anh ta đi lấy văn kiện trụ sở trung đoàn gửi tới cho phòng thường trực của chính ủy Tống, người trong phòng thường trực thuận tay đưa điện báo của phó đoàn trưởng đoàn một cho anh ta luôn.
Điện báo được đựng trong một phong bì trắng, Tống Trường Tinh vừa tiếp nhận văn kiện vừa ngóng cổ ra xem.
Chỉ thấy Lục Kiêu nhíu mày, nhận lấy phong thư trống mở ra, lấy điện báo bên trong xem thử.
Do vấn đề góc độ nên Tống Trường Tinh chỉ nhìn thấy một một đoạn văn mờ mờ, không thấy rõ nội dung nhưng không ngăn được sự tò mò của anh ấy, đây là bạn bè thân thích giàu có nào của Lục Kiêu mà gửi điện báo nhiều chữ như vậy.
Lục Kiêu nhìn bức điện báo này, ban đầu nhăn mặt, sau đó càng nhìn càng giật mình, sau khi xem xong hơn một trăm chữ, lại xem lại từ đầu tới cuối một lần nữa.
Tim anh lỡ nhịp, tầm mắt lần nữa nhìn lại cái tên xuất hiện rất nhiều lần trong đầu anh hôm nay.
Là chuyện giống như anh hiểu sao?
Trong đầu Lục Kiêu không ngừng xoay quanh vấn đề này, rốt cuộc anh nhịn không được mà động đậy.
“Trường Tinh, lát nữa cậu giải tán cả đội, tôi phải về gọi điện thoại trước."
Nói xong, Lục Kiêu sải bước đi về phía ký túc xá, bước càng lúc càng nhanh rồi anh biến mất ở phía xa.
Tống Trường Tinh ngẩn người không lên tiếng, yên lặng đưa mắt nhìn anh đi mất.
Buổi chiều lúc thím Lưu đang nấu cơm tối, Tô Ngọc Kiều với hưng phấn dâng trào đi vào phòng bếp muốn giúp thím một tay.
Ban đầu Dương Mẫn chỉ dựa tay vào khung cửa để xem trò vui nhưng lúc sau cũng đi vào, thỉnh thoảng nhắc nhở cô một chút.
“Dầu nóng rồi, mau cho hành gừng tỏi vào.”
Tô Ngọc Kiều giơ tay ném vào. Hai tiếng “Bụp bụp”, dầu trong nồi bắt đầu bắn ra ngoài, cô giật bắn người lùi về phía sau hai bước.
Cuối cùng sau khi cho rau vào có một tiếng ‘Rít’ vang lên, Tô Ngọc Kiều lại bị dọa đến mức cầm xẻng lùi xa.
Thím Lưu ở một bên nhìn, thỉnh thoảng đem gia vị cần dùng đến đưa tới bên tay cô làm Dương Mẫn nhịn không được bật cười.
“Nên cho muối vào, đừng cho bột ngọt vào trước, khi thức ăn gần chín mới cho vào.”
Dưới sự chỉ huy của hai người, Tô Ngọc Kiều luống cuống tay chân bắt đầu xào, lại không dám đứng quá gần nên chỉ có thể chống cánh tay nghiêng người thật xa xào rau. Vất vả một hồi mới xào xong, Dương Mẫn lại đưa tay ngăn cản cô.
“Ô, đó là đường, con cầm nhầm rồi.”
Dì Lưu đứng ở một bên đưa lọ muối qua, lại thuận tay đem dĩa đựng thức ăn đặt tới bên tay cô.
Nấu xong một món là như đi đánh trận. Món đậu xào thịt băm của Tô Ngọc Kiều cũng đã chín. Có hai người biết nấu ăn ở một bên chỉ điểm nên nhìn món ăn cũng không tệ lắm.
Dương Mẫn cầm đũa nếm thử một miếng, cười khen:
"Kiều Kiều có khiếu nấu ăn nha, lần đầu tiên xào rau mùi vị cũng không dở lắm. Này, con tự nếm thử đi.”
Thật ra có bị mặn một chút do Tô Ngọc Kiều hơi run tay nên bỏ nhiều muối. Lúc sau được dì Lưu cho thêm chút nước mới miễn cưỡng có thể ăn được.
Tô Ngọc Kiều tự mình nếm thử một miếng, cảm thấy ăn cũng tạm được, không có ăn ngon như mẹ nói nhưng lần đầu tiên cô xuống bếp, có thể xào được như này cô đã rất hài lòng.
“Vậy tiếp tục thôi. Món ăn tiếp theo con nhất định có thể làm ngon hơn."
Tô Ngọc Kiều vung xẻng, tự tin tăng thêm nhiều.
Sau đó bị Dương Mẫn kéo ra khỏi phòng bếp:
"Được rồi, ba con sắp về rồi, đừng làm lỡ bữa cơm của thím Lưu. Lần sau sẽ cho con luyện tập.”
Bản thân Dương Mẫn biết nấu cơm nhưng trong nhà có người làm cho nên bình thường bà rất ít khi xuống bếp, cũng không yêu cầu con gái phải học nấu cơm.
Bà chạm vào vết bỏng vừa bị dầu bắn vào trên tay con gái, trong lòng đau xót nhưng cũng không nói không cho Tô Ngọc Kiều học nấu cơm.
Con gái bà sắp đi theo quân, bên kia lại không có người làm, cũng không thể trông cậy vào con rể hỗ trợ nên sớm muộn gì Tô Ngọc Kiều cũng phải học cách tự mình nấu cơm. Ở nhà học được dù sao cũng tốt hơn ra bên ngoài chịu khổ vất vả.
Lúc cơm tối ba Tô mang về một tin tức tốt, buổi chiều lúc sắp tan ca ở văn phòng nhận được điện thoại của Lục Kiêu.
Nói là nhận được điện báo của Tô Ngọc Kiều nên gọi tới xác nhận một chút, Tô Ái Hoa bảo sáng mai anh sẽ gọi tới, và bảo Tô Ngọc Kiều trực tiếp trả lời anh.
Tô Ngọc Kiều ở một bên nghe xong. Đầu tiên là có chút hối hận, làm sao mà cô lại quên mất còn có thể gọi điện thoại nhỉ. Nếu vậy cô cũng không cần tốn một số tiền lớn thế kia để phát điện báo.
Sau đó cô nhịn không được mà cười lớn tiếng, xem đi, cô đã nói Lục Kiêu chắc chắn đã sớm muốn cô đi theo quân, điện thoại trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là vừa nhận được điện báo liền lập tức gọi tới.
“Được, sáng mai con cùng cha đến nhà máy."
Tô Ngọc Kiều lại thay đổi tâm tư, cô lại có một ý tưởng khác.