Thập Niên 60: Mỹ Nhân Ngạo Kiều

Chương 13


1 tháng

trướctiếp

Ông nội lớn giọng vang dội từ xa đến gần đi tới, khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều lập tức nở nụ cười nói:

"Ai gu, ngoan xinh yêu của ông đây rồi. Vào đi con, vào đi…Sáng nay bà nội mới làm bánh bao cua, trùng hợp cháu gái của ông tới chơi.”

Hốc mắt Tô Ngọc Kiều nóng lên, cô nghiêng đầu chớp mắt hai cái rồi nhanh nhảu nói:

"Vậy con muốn ăn ba cái, ông nội không được tranh với con đâu.”

“Rồi rồi, con muốn bao nhiêu cho con tất."

Ông Tô vui vẻ nói, đẩy xe đạp đi theo cháu gái vào trong sân.

Khoảng sân nhỏ được trang trí rất đẹp. Sơn đỏ quét từ năm ngoái còn tươi sáng, dưới cửa sổ chính bày một chậu hoa lớn. Đủ loại hoa tím xanh đỏ nở rộ, đối diện bên trái có một giàn hoa tử đằng, đám hoa màu tím nhạt nở đầy giá chen chúc lần lượt không nhìn thấy lá đâu.

Mới mấy hôm trước cô đến hoa nở còn nhiều hơn, bây giờ nhìn lại cứ như đã qua mấy đời.

Tô Ngọc Kiều nhìn xung quanh một vòng, cố gắng rũ bỏ khung cảnh sân nhỏ đổ nát trong cơn ác mộng kia, cô quay đầu lại mỉm cười nói:

“Ông nội, ông có một cuộc sống nhỏ bé quá là tuyệt vời.”

“Đẹp, đẹp thật.”

Tổ tiên Tô gia cũng không phải người Bắc thành, là sau năm đó khi kháng chiến thắng lợi, ông nội bà nội Tô được giao cho một ngôi nhà ở đây để nghỉ hưu định cư lại.

Ông Tô là một người lớn tuổi giản dị và hài hước, hơn nửa sự chiều chuộng của Tô Ngọc Kiều phần lớn là từ ông, từ nhỏ được ông bà cõng lên cổ, không ai dám nạt cô một câu nào.

Ông Tô vào phòng bếp bưng ra một tô bánh bao lớn đặt trước mặt cô, vừa giục cô ăn vừa tiếc nuối nói.

“Mau nếm thử bánh bao thịt cua này, chú Chu về quê thăm người thân tiện mang cua biển về. Tiếc là mang về cua chết hết rồi, nếu không làm cua hấp Kiều Kiều nhà ta thích ăn nhất là hết xảy.”

Tô Ngọc Kiều cầm bánh bao cắn một miếng, nheo mắt giơ ngón tay cái khen tấm tắc:

"Bánh bao thịt cua cũng ngon, đúng là tay nghề của bà nội.”

“Vẫn là Kiều Kiều nhà mình biết ý từ. Nào giống lão già chết tiệt này, ăn chán cơm bà già làm, mỗi ngày cứ chọn này lấy kia.”

Bà nội Tô bưng một chén đậu hũ nóng từ bên ngoài đi vào, vừa nói tiếp vừa phàn nàn.

Ông nội Tô khoanh tay ra sau lưng trừng mắt không phục nói:

"Tôi nào có chọn này lấy kia. Bà để Kiều Kiều nói xem nhân bánh bao này có nhạt không?"

“Chỉ có ông ăn mặn thôi. Chứ tôi ăn thấy vừa."

Bà nội tô bĩu môi quay đi, ông nội Tô Tức giận cứ đi qua đi lại.

Tô Ngọc Kiều ăn bánh bao cười trộm, cũng không đáp lời

Đừng thấy giọng ông nội lớn, nhưng thật ra người quyết định mọi thứ là bà nội. Khi còn bé cô đã gây rắc rối, cô vừa làm nũng ông nội liền mềm lòng. Bà nội nhất quyết không chịu, nhất định muốn cô nhận sai mới được.

Khi còn trẻ ông nội có nhiều vết thương từ trên chiến trường, tuổi già trông bề ngoài cường tráng nhưng thực tế ông hay mắc bệnh vặt. Mấy năm trước trong nhà tìm một thầy thuốc trung y nổi tiếng đến xem nói là đừng có uống rượu, không nên ăn cay nữa mà ăn nhạt lại, ăn uống thanh đạm là chính, còn kê thêm mấy đơn thuốc bổ.

Nhưng ông nội lại thích ăn ngon, hơn nữa lại thích ăn cay, còn thích ăn tỏi sống với rượu. Mấy thứ này đặc biệt tổn thương đến dạ dày, bà nội nhất quyết bảo ông phải bỏ gấp.

Điều này làm ông đau khổ, ăn cái gì cũng vô vị, mấy tháng qua cũng sụt mất vài cân. Cũng may thầy thuốc trung y khuyên nên dành thời gian chăm sóc bản thân bằng thực phẩm bổ sung.

Sau đó quả thật sức khoẻ ông nội trở nên tốt hẳn, cả nhà cũng muốn đến thăm thầy để tặng ông chút quà, cuối cùng nhà của thầy thuốc đã bị tịch thu và dẫn đi nơi khác.

Hiện tại ông nội hay tức giận và cãi nhau ba ngày một lần với bà nội, một ngày một trận cãi nhỏ đều nhờ có phương thuốc điều dưỡng thực bổ của thầy thuốc trung y.

Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngọc Kiều cũng đã ăn tới hai cái bánh bao cua to, đang muốn cầm lấy cái thứ ba thì bà nội hất tay cô rồi hỏi:

"Buổi sáng con chưa ăn cơm à?"

Bà vừa nói, Tô Ngọc Kiều mới cảm giác được bụng đã no đến mức có chút khó chịu.

Vừa ngắt lời, ông nội Tô không còn tranh cãi được nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói một câu:

"Kiều Kiều ăn bánh bao mà bà cũng phải quản, bà keo kiệt quá.”

“Tôi keo kiệt khi nào? Tôi keo kiệt đã sớm cho lão già chết tiệt nhà ông chết đói từ lâu rồi."

Bà nội Tô trợn mắt, bưng đậu hủ đi vào phòng bếp.

Nhìn ông bà nội vẫn có sức sống như vậy, Tô Ngọc Kiều cũng yên tâm vài phần. Chỉ cần cô có thể ngăn cản tai họa tới với Tô gia thì ông nội với bà nội của cô có thể vẫn tràn đầy sức sống như vậy.

“Trưa Kiều Kiều ở lại ăn cơm nha, người giúp việc làm cá kho tàu cho con ăn.”

Ông Tô lại một lần nữa ngồi xuống ghế nằm, thích ý nghe radio vừa tán gẫu với cháu gái.

“Dạ để sau đi, lúc ra ngoài con đã hứa Tiểu Bảo trưa nay đón nó tan học.”

"Vậy lần tới con cũng dẫn Tiểu Bảo đến đây luôn. Ông sẽ mua cho các con ba cân tôm lớn ăn, một cân làm tôm cay, một cân làm hành phi, còn một cân nữa làm..."

Ông nội Tô chép chép miệng, muốn chảy cả nước miếng.

Bà nội Tô liền vạch trần ông:

"Tôi thấy ông muốn ăn một mình thì có.”

“Nói bậy, tôi bảo bà làm cho Kiều Kiều ăn. Kiều Kiều thích nhất là tôm cay cua cay bà làm."

Ông nội Tô mạnh miệng, tuyệt không nhận là mình thèm ăn.

Ở ngõ Hòe Bắc chơi cho tới trưa, gần lúc nhà trẻ tan học Tô Ngọc Kiều mới đạp xe đạp trở về gần nhà máy dệt, ở đó có một trường mẫu giáo.

Trước cửa nhà trẻ Thắng Lợi đã có nhiều phụ huynh đón con, nơi này phần lớn đều là công nhân viên chức của nhà máy dệt.

Tô Ngọc Kiều thản nhiên để xe cạnh tường, vì để cho Tiểu Bảo nhìn thấy cô đầu tiên nên cố gắng chen lên phía trước nhất.

Phụ huynh thân thiết xung quanh đều tụ năm tụ ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Có một phụ nữ trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ caro nhìn thấy cô cũng lại gần cười cười nói:

"Nghe nói Ngọc Kiều ngày hôm qua đến nhà chồng ở nông thôn. Tôi thấy cô mang bao lớn bao nhỏ, lại cho nhà chồng cô đồ ngon đồ tốt hả?"

Người này là con dâu phó xưởng trưởng, ngày hôm qua mẹ chồng đụng phải bức tường ở chỗ Dương Mẫn. Không riêng gì đồ đạc không đưa ra ngoài, còn bị người đuổi ra. Hôm nay cô liền tới thay mẹ chồng tìm lại chỗ ở.

“Không phải chứ, Ngọc Kiều cô cũng quá hào phóng. Chính mình cũng còn ở nhà mẹ đẻ, người ta đều là đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ, hay cho cô, cô thì ngược lại.”

Tô Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, cười nhạo nói:

"Tôi chưa từng nghe nói qua chuyện gì mà đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ. Cô biết rõ ràng như vậy xem ra không ít lần làm vậy ha?"

Không đợi cô ta phản bác, ngay sau đó lại bổ sung:

"Cũng đúng, trong xưởng dệt của chúng ta còn có ai không biết từ khi cô gả đến nhà dì Đường thì cả họ nhà cô đều theo vào xưởng dệt. Quả thật làm không ít chuyện đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ.”

“Tôi thì khác, mẹ chồng tôi thương tôi. Hôm qua tôi còn xách về một cái đùi dê, sao cô không thấy? Tiền lương của chồng tôi mỗi tháng đều cho tôi, tôi mua chút đồ cho mẹ chồng tôi thì sao?”

Người xung quanh đứng đều gần, cuộc đối thoại hai người mọi người nghe được rõ ràng, lúc này liền có người nhịn không được "phốc" một tiếng bật cười.

Tô Ngọc Kiều tùy ý liếc qua một cái, ánh mắt dừng lại trên người một phụ nữ chừng ba mươi tuổi trong chốc lát.

Lại làm như không có việc gì quay đầu lại tiếp tục oán giận nói:

"A, đúng rồi. Tôi nghe nói dì Đường tìm cho anh Đại Lâm một công việc văn phòng. Chị dâu đừng nóng vội, sớm muộn gì chị cũng có thể tiêu tiền lương của anh Đại Lâm mà.”

Sắc mặt con dâu phó xưởng trưởng cứng đờ lại không bật lại được. Không phải mỗi lần nhắc tới nhà chồng Tô Ngọc Kiều ở nông thôn đều sẽ tức giận sao, sao lần này miệng lưỡi lắt léo như vậy, sao lần này lại hùng hổ với giọng điệu như là khoe khoang như thế?

Khương Mỹ Lâm đứng ở giữa đám người, nghe xong cuộc đối thoại hai người họ không khỏi tái xanh mét mặt, cô âm thầm cắn răng tức giận không thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp