Bởi vì một cái tin nhắn, Chúc Vi Tinh lại thêm một đêm mất ngủ.

Mặc dù không phải lần nào du hồn cũng có kí ức, nhưng Chúc Vi Tinh cảm giác được mình đã thường xuyên nhớ lại quá khứ, nên số lần nửa đêm chạy loạn đã giảm bớt nhiều, trái lại phiền phức lúc tỉnh táo còn nhiều hơn, nghĩ tích cực mà nói, cũng coi như cậu càng ngày càng giống một người sống.
Bước vào lớp học với hộp sáo mới trên tay, trước mặt cậu chỉ có Tuyên Lang.
Thầy Tuyên nhìn cậu, y mỉm cười trễ hơn mấy giây so với bình thường.
"Ngủ không ngon sao?"
Chúc Vi Tinh đối diện với y: "Vâng, có chút mất ngủ."
Thầy Tuyên mở miệng, đây là lần đầu hai người mới gặp lại nhau sau cuộc thi cuối kì đó, Chúc Vi Tinh vốn tưởng y sẽ có rất nhiều nghi ngờ về mình, nhưng Tuyên Lang lại chỉ nói: "Chú ý sức khỏe, sức khỏe rất quan trọng."
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi biết rồi."
Điểm thi cuối kì của cậu rất cao, đây là sự tán thưởng và đánh giá khách quan của Tuyên Lang dành cho Chúc Vi Tinh, nhưng quá trình giảng dạy tiếp theo vẫn không thay đổi, y vẫn tiến hành từng bước, tỉ mỉ đặt nền móng vững chắc cho cậu.
Sau khi tan học, Chúc Vi Tinh thu dọn ống sáo định rời đi, nhưng bị người phía sau gọi lại.
"Vi Tinh..."
Chúc Vi Tinh quay đầu lại.
Tuyên Lang lấy bút, viết một địa chỉ lên giấy.
"Đây là phòng làm việc ngoài trường học của tôi, cũng có thể dùng làm phòng luyện tập, có một số thiết bị, nhạc cụ như...!dương cầm, vĩ cầm các loại đều đầy đủ, nếu cần, cậu có thể đến đó luyện tập bất cứ lúc nào.".

Truyện Xuyên Nhanh
Chúc Vi Tinh nhận lấy tờ giấy, gật gật đầu nói cảm ơn.
Tuyên Lang lại chỉ lắc đầu, căn dặn một câu: "Chú ý nghỉ ngơi."
Sau khi rời khỏi khoa nhạc, Chúc Vi Tinh đứng đó thật lâu.

Cậu nhìn bầu trời nhìn mây bay nhìn hoa cỏ nhìn người qua lại, cuối cùng nhìn đến hộp sáo trong tay, cậu thở dài, vẫn là đi đến siêu thị nhỏ.
Mới hai giờ rưỡi, vẫn còn sớm, Chúc Vi Tinh đang định lấy thêm nước vào bình giữ nhiệt rồi đứng chờ ở cửa, nhưng mới ngẩng đầu đã có người cản trước mặt.
Trên mặt nở nụ cười đến xán lạn đẹp đẽ, chính là Lâu Chiêu Dương.
Chung quanh không thấy Hạ Đình Chi và Khương Lai, chỉ có một mình cậu ta.

Chúc Vi Tinh dùng ánh mắt hỏi cậu ta có chuyện gì.
Lâu Chiêu Dương nói: "Sao cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của tôi?"
Chúc Tịnh Tịnh trước đây kết bạn linh tinh quá nhiều, cho nên tài khoản Wechat của cậu rất dễ tìm ra, hiện tại mỗi ngày cậu đều nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, nhưng Chúc Vi Tinh luôn phớt lờ tất cả.
Chúc Vi Tinh hỏi: "Của cậu là cái nào?"
Lâu Chiêu Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra cho cậu xem: "Cái này, ảnh đại diện chính là tôi."
Chúc Vi Tinh liếc nhìn, vươn tay gõ vào ảnh đại diện, phóng to bức ảnh lên.
"Căn biệt thự cổ này là nhà của cậu sao?" Chúc Vi Tinh chỉ vào bối cảnh của bức ảnh hỏi.
Lâu Chiêu Dương cảm thấy Chúc Vi Tinh cuối cùng cũng có hứng thú với mình, dù sao với điều kiện của cậu ta mà nói, chủ động ra tay thì rất ít khi để cá lọt lưới.
Lâu Chiêu Dương: "Đúng vậy."
Chúc Vi Tinh: "Nhà ở đâu?"
Trực tiếp như vậy sao? Lâu Chiêu Dương đáp: "Khu B."
Chúc Vi Tinh: "Lúc nhà họ Lâu phá sản thanh lí tài sản, ngôi nhà này không phải bị đem ra đấu giá sao?"
Câu hỏi này gần như là một cú tát thẳng vào mặt, không giống với tác phong lịch thiệp thường ngày của Chúc Vi Tinh lắm, rõ ràng cậu đang không vui.
Lâu Chiêu Dương bị vạch trần vốn muốn kiếm cớ nguỵ biện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Chúc Vi Tinh, cậu ta nhận ra đối phương đã sớm nhìn thấu mình rồi.

Một thân phú nhị đại đầy kiêu ngạo trong nháy mắt xìu xuống.
"Bán rồi...!Nhưng tốt xấu gì trước đây tôi cũng từng ở.

Được rồi, tuy nhà không phải của tôi, nhưng tôi vẫn thường đến đó chơi mà."
Chúc Vi Tinh có một chút ấn tượng mơ hồ, không phải về Lâu Chiêu Dương, mà là cha mẹ cậu ta.

Họ là họ hàng xa của bác cả, bởi vì người nhà họ Lâu ít ỏi, nên thỉnh thoảng sẽ mời họ tới chơi.

Nhưng nhà này lại thích bấu víu quan hệ chiếm tiện nghi, rõ ràng chênh lệch rất xa với thế hệ của Lâu Minh Nguyệt, lại cố ý đặt một cái tên bắt chước cho con trai mình.

Chỉ là bọn họ cũng không đến nỗi quá xấu, nhà họ Lâu lụi bại rồi vẫn không rời đi, Lâu Chiêu Dương lại cùng Đình Chi lớn lên từ nhỏ, Chúc Vi Tinh cũng không thực sự tức giận với cậu ta làm gì.

Chúc Vi Tinh hỏi: "Bây giờ thì sao? Nhà thuộc về ai?"
Lâu Chiêu Dương: "Tôi không biết, cũng không có ai biết, lúc thanh lí tài sản thì thông tin của người mua được bảo mật."
Chúc Vi Tinh: "Sau đó các cậu còn về đó xem không?"
Lâu Chiêu Dương cảm thấy trọng tâm vấn đề của cậu có hơi kì lạ, nhưng vẫn đáp: "Về thăm một lần, tôi đi cùng Đình Chi, ngôi nhà vẫn y cũ, bên ngoài không thay đổi gì, nhưng bọn tôi cũng chỉ xem một vòng bên ngoài thôi, không được vào bên trong." Nói đến đây cậu ta cũng có chút thổn thức, huống hồ là Hạ Đình Chi, lúc đó cậu ta còn cảm thấy thế nào nữa.
Chúc Vi Tinh trầm tư.

Đúng như Lâu Chiêu Dương nói, ngôi nhà kia không có gì thay đổi, thậm chí Chúc Vi Tinh đã từng đứng trong đó cả đêm còn rõ ràng hơn Lâu Chiêu Dương, không chỉ ở bên ngoài, mà đồ đạc trong nhà, cách bày trí, nhạc cụ cổ điển, hết thảy đều giống y như lúc cậu rời đi.

Những thứ này lẽ ra phải được bán riêng, nhưng sao chúng vẫn ở nguyên chỗ cũ? Là ai đã mua chúng, không bỏ xó mà còn cẩn thận giữ gìn lại dấu vết của chủ sở hữu trước?
Điều khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy quỷ dị chính là, cái đêm cậu du hồn đến đó, cả ngôi nhà đều không có người.

Trên lầu trống không, nhưng đèn lại sáng, máy quay đĩa vẫn phát đều đặn.

Là mỗi đêm đều như vậy? Hay là biết trước khi nào cậu trở về?
Suy đoán này khiến Chúc Vi Tinh lạnh sống lưng.
Đang mải suy nghĩ, khóe mắt cậu trông thấy một người đang lững thững bước đến.

Lúc này còn chưa tới tháng Ba hắn đã cởi bỏ quần áo bông, chỉ khoác một cái jacket đen, đi giày thể thao màu trắng và đội mũ lưỡi trai, dọc đường thu hút vô số ánh mắt.
Phát hiện người nọ đã nhìn thấy mình đứng ở cửa siêu thị, Chúc Vi Tinh rùng mình, ưỡn thẳng sống lưng.
Nhưng Lâu Chiêu Dương trước mặt chưa nhận được phản hồi của Chúc Vi Tinh thì chưa từ bỏ ý định, cậu ta vẫn tiếp tục huyên thuyên: "Ngôi nhà trong hình mặc dù không còn, nhưng vẫn còn chúng tôi mà, nhà tôi bây giờ cũng không nhỏ, có cơ hội mời cậu tới chơi? Thêm Wechat đi."
"Không cần," Chúc Vi Tinh nhìn người nào đó đang đến gần, vội vàng từ chối, "Xin lỗi, tôi không có ý định kết bạn với người lạ."
Lâu Chiêu Dương mặt dày: "Hiện tại không quen, nói chuyện nhiều là quen thôi.

Hoặc cũng có thể bàn chuyện học tập, cậu học chuyên ngành thổi sáo phải không? Trên lớp còn nhận sinh viên dự thính không? "
Chúc Vi Tinh mím môi: "Không nhận."

Người đã đến phía sau Lâu Chiêu Dương, từ trên đầu cậu ta lấy một lon đồ uống, cậu ta vẫn không cảm giác chút nào: "Thực ra trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu về cậu, cậu giống như đã thay đổi sau khi bị bệnh, tính tình thay đổi khác hẳn, nhưng tôi cảm thấy có một số phương diện sở thích, cậu biết mà, là phương diện kia, hẳn là sẽ không dễ dàng thay đổi chứ? Thật sự không cân nhắc tôi một chút sao?"
Chúc Vi Tinh: "Không cân nhắc."
Sự kiên quyết của cậu khiến cho Lâu Chiêu Dương đau lòng: "Cậu chỉ là không cân nhắc tôi, hay là tất cả đàn ông trên đời?"
Câu hỏi này khiến Chúc Vi Tinh hơi giật mình, cậu trợn mắt, bắt gặp ánh mắt của người phía sau Lâu Chiêu Dương.
Khương Dực dường như đang xem một vở kịch thú vị, trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú cùng nụ cười khôi hài, nhưng trong mắt lại tràn đày ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị, trông nhẫn nhịn đầy ngột ngạt.
Ánh mắt kia khiến Chúc Vi Tinh phát lạnh, suy nghĩ vốn bình tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn cáu kỉnh.
Không nghe cậu trả lời, Lâu Chiêu Dương lại liên tục truy hỏi, hỏi đến mức Chúc Vi Tinh cau mày, cậu bật thốt lên: "Tất cả mọi người! Tất cả đàn ông!"
Cậu nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình kia, nhấn mạnh từng chữ: "Tất cả đàn ông tôi đều không cân nhắc, tôi không...!thích đàn ông."
Vừa dứt lời, một tiếng nổ chói tai liền vang lên, có người đã bóp nát lon nước chưa kịp mở nắp!
Tất cả những người có mặt ở đó đều bị dọa hết hồn, kể cả Chúc Vi Tinh đang ở rất gần hắn.
Nhìn lại đã thấy Khương Dực thản nhiên ném lon nước bẹp dúm vào thùng rác, sau đó lấy một chai nước suối, thong thả rửa sạch mọi vết bẩn trên tay mới ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn không nhìn Chúc Vi Tinh, mà cười cười với Lâu Chiêu Dương bấy giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cười đến là thân thiện.
Khương Dực hỏi: "Khoa nào?"
Chúc Vi Tinh ho,àn hồn muốn ngăn cản, nhưng cái tên Lâu Chiêu Dương này thấy người đẹp là liền quên trời quên đất, quên cả chuyện hắn vừa làm, cậu ta hiển nhiên báo danh ngay.
Khương Dực vừa lấy điện thoại quét mã thanh toán đồ uống, vừa gật đầu: "Rất tốt..."
Lâu Chiêu Dương còn nhiệt tình hỏi ngược lại: "Anh thì sao, tên gì vậy?"
Khương Dực nói: "Sau khi tan học thì biết ngay."
Bỏ lại câu nói này, hắn mới liếc Chúc Vi Tinh một cái nhẹ như không khí, sau đó lại quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần đi xa của người nọ, Chúc Vi Tinh chợt cảm thấy vô lực, hơi ấm cùng sức sống mấy ngày nay vẫn còn đọng lại trong ngực cậu giống như bị lấy đi mất trong nháy mắt.

Cậu hoảng hốt sững sờ, mãi đến khi Lâu Chiêu Dương lại gọi, Chúc Vi Tinh mới kì lạ nói: "Tan học...!nhớ chú ý an toàn."
Nói xong, không đợi người bên cạnh kịp thắc mắc dây dưa, Chúc Vi Tinh đã nhanh chóng rời đi.
Trở về Linh Giáp, Chúc Vi Tinh lại đến bãi đất hoang luyện sáo.
Cậu không nhớ mình đã thổi bài nào.

Cái gì mà thở ra chậm rãi, hô hấp bụng, quá trình kỹ xảo cậu đều vứt ra sau đầu, cậu chỉ biết dùng hết sức tạo ra âm thanh, để tiếng sáo thay cho tiếng hét, gào thét ra sự ấm ức tức giận vô lí trong lòng cậu.
Cuối cùng thổi đến mức đầu váng mắt hoa, cậu mới nghĩ đến việc về nhà.
Trời đã tối đen, Chúc Vi Tinh bất giác đã đứng ở bãi đất hoang gần năm tiếng đồng hồ, trong ngõ đã không còn một bóng người, chỉ còn cậu với cái bóng mờ nhạt của bản thân.
Lúc đi ngang qua tòa nhà số 4, Chúc Vi Tinh dừng bước.
Còn tưởng đầu óc nghĩ lung tung sinh ảo giác, cậu chậm lại hai giây mới lui về sau, nhìn về phía góc tường, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Cậu không có nhìn lầm, ở đó quả thực có một cái bóng đen đang đứng.

Tóc tai bù xù, thân hình gầy yếu, thu mình trong bóng tối, trông hết sức kinh dị.
Nếu là trước đây, Chúc Vi Tinh nhất định cảm thấy có người giả thần giả quỷ, nhưng hiện tại có hiện tượng siêu nhiên lạ kì nhất chính là cậu đây, xảy ra chuyện gì nữa cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng rất nhanh, cậu đã phát hiện bản thân mình lo lắng quá nhiều, lúc Lâu Minh Nguyệt du hồn không có bóng, nhưng người trong góc kia rõ ràng là có cái bóng.
Là một người sống.
Là bà cụ Lương? Lại mộng du?
Chúc Vi Tinh đang suy đoán, một tiếng gọi khẽ khàng liền khiến cậu xác nhận được thân phận của đối phương.
Dì ta cười gọi: "Con trai..."
Chúc Vi Tinh sững sờ, phòng bị trong lòng cậu đều tiêu tan hết, theo đó là từng đợt chua xót dâng lên.
Mặc dù đã chứng minh bản thân không phải Chúc Vi Tinh, không nên quá tự trách vì sai lầm của Chúc Tịnh Tịnh, nhưng cậu dùng thân xác của người ta, biết được toàn bộ chuyện của Mạnh Tế, nghĩ đến vẫn cảm thấy rất nhạy cảm.
Đối mặt với người mẹ này, tâm tình Chúc Vi Tinh hết sức phức tạp.
Cuối cùng, cậu không tiến lên mà chỉ gửi tin nhắn báo tin cho cảnh sát Tiểu Trương, sau đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đi cũng không tới gần, nhìn mẹ Mạnh ở trong góc lẩm bẩm như bị thôi miên.
Đợi đến khi bên ủy ban xã cử người đi đến đây, xác nhận Từ Đan Cầm được đưa về nhà an toàn rồi, Chúc Vi Tinh mới rời khỏi.
Cậu đang định bước vào tòa nhà 7, đột nhiên cảm thấy sau lưng có động tĩnh, còn tưởng Từ Đan Cầm đã đi còn quay về, nhưng khi cậu quay đầu lại thì không thấy gì cả.
Chúc Vi Tinh coi như mình nhạy cảm thái quá, song lúc vừa bước lên cầu thang, đột nhiên có một nguồn lực cực lớn xẹt qua bên hông cậu dùng sức kéo về phía sau!
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy vào bức tường hành lang nhỏ hẹp giữa tòa nhà 6 và 7!
Một bóng đen cao lớn quen thuộc cúi người đến gần, bao phủ lấy cậu.

Khuôn mặt người nọ mơ hồ trong bóng đêm, chỉ có ánh mắt là sáng lạnh, ngột ngạt đến sợ, mưa gió bão bùng trong đáy mắt như muốn xé Chúc Vi Tinh ra từng mảnh.
Chúc Vi Tinh kinh hãi, đang muốn nói chuyện lại đột nhiên khựng lại, mặc kệ hành vi thô bạo của hắn, một mùi máu tanh nồng đậm từ trên người Khương Dực đã phân tán sự chú ý của Chúc Vi Tinh.

Nháy mắt trong đầu cậu nghĩ đến Lâu Chiêu Dương vừa gặp ban chiều, tim cậu gần như ngừng đập, dù sao cũng có sự việc của Trịnh Chiếu Văn mới xảy ra trước đó, nếu là Khương Dực, hắn làm ra chuyện gì cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng câu hỏi chất vấn ra khỏi miệng lại trở thành ý quan tâm trong vô thức: "Anh bị thương sao?"
Chúc Vi Tinh vừa hỏi vừa vươn tay sờ quần áo người trước mặt, quả nhiên là ướt át tanh tưởi, thật sự là máu.
Bàn tay vươn ra của cậu lập tức bị lòng bàn tay nóng hổi kia nắm chặt, Chúc Vi Tinh sửng sốt đến mức quên cả rút tay ra.
Khương Dực ghé sát vào cậu, cười lạnh hỏi: "Cậu còn nhớ quan tâm tôi à?"
- -----------------------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play