Ngày đó dì Tiêu nói đến thăm cậu thì mỗi ngày sau đó liền đúng giờ mà đến.

Khác với bà Chúc nghiêm túc thận trọng, dì Tiêu là một người tốt tính, hiền lành, dì ân cần lại chu đáo, chăm sóc Chúc Vi Tinh tỉ mỉ từng li từng tí, cộng thêm một phần viện phí, bệnh viện cũng yên tâm phần nào, về sau sẵn lòng mà sử dụng thuốc tốt, không ít di chứng phụ của cậu đã dịu đi, tinh thần thoạt trông cải thiện hơn khá nhiều.

Lúc đầu, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân cùng phòng bệnh với Chúc Vi Tinh một mực đứng về phía cậu, không mấy vừa ý mà xa cách người dì này, về sau dưới sự thân thiện tích cực của đối phương mà thay đổi cái nhìn.

Dì Tiêu trò chuyện rất vui vẻ với các cô chú trong phòng, nhưng ngược lại đối với Chúc Vi Tinh thì có điểm hơi dè dặt. Chúc Vi Tinh phát hiện, đối với mỗi một việc mỗi một câu nói, dì Tiêu cũng đều khẩn trương mà nhìn sắc mặt cậu, như sợ cậu sẽ tức giận bất cứ lúc nào, chỉ là cậu không biết thái độ này là bởi áy náy vì đã không đến thăm nom lúc trước, hay là vì lý do nào khác.

Chúc Vi Tinh có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi dì Tiêu. Cậu là ai? Tại sao cậu không cẩn thận mà để ngã cao như thế? Và cậu...là người như thế nào?

Nhưng cuối cùng, chỉ rót thành một câu – "Dì có biết tôi không?"

Dì Tiêu ngạc nhiên trước giọng điệu khách sáo của cậu, dưới nỗ lực muốn giúp cậu nhớ lại, dù trình độ văn hóa của dì không cao, không sàng lọc được trọng điểm, nhưng cũng may, qua nửa ngày cật lực, Chúc Vi Tinh đã có thể tổng kết được nội dung chính sau khi nghe dì nói.

Chúc Vi Tinh, nam, 19 tuổi, quê ở thành phố U, học tại học viện Nghệ thuật thành phố U, là sinh viên năm hai. Nghe dì Tiêu nói, chuyên ngành cậu học hình như là thổi sáo.

Dì khoa tay cố dùng từ miêu tả hình dáng với Chúc Vi Tinh: "Cây sáo ấy sáng lấp lánh, trong khoảng thời gian trước khi thi đại học, dì luôn nghe thấy con luyện tập trong phòng, rất hay, Long Long nhà dì cũng thích nghe."

Sáng lấp lánh, ống sáo?

Chúc Vi Tinh trước đó đã để ý thấy có những nốt chai nhỏ xíu ở bên ngón cái tay phải và gốc ngón trỏ trái, có phải là do luyện sáo mà thành? Hóa ra chuyên ngành của cậu là nhạc cụ.

Điều khiến Chúc Vi Tinh ngạc nhiên là dì Tiêu không phải người thân trong gia đình cậu, dì ấy chỉ là hàng xóm của bà Chúc, họ đều sinh sống trong một con ngõ cũ kĩ tên là Linh Giáp ở thành phố U. Chúc Vi Tinh không có cha mẹ, người thân chỉ có bà Chúc và một người anh trai hơn cậu mười tuổi.

Về việc tại sao một người hàng xóm lại tình nguyện chăm sóc cậu một cách tỉ mẩn và ân cần như vậy, dì Tiêu nói rằng bởi vì bà Chúc đối đãi với gia đình họ rất tốt.

"Vi Tinh, đối với dì không cần phải ngại ngùng, bà của con là ân nhân của gia đình dì, không có bà ấy, chúng ta đã sớm không vượt qua nổi, bà ấy vốn cũng không giàu có gì, nhưng lại luôn giúp đỡ chúng ta, làm hại viện phí của con lúc trước.... ", dì Tiêu buồn bã nói.

"Bà ấy không để dì nói cho con biết, nhưng dì vẫn phải nói, Vi Tinh à, dì đã nghe nói về tình hình trước đây của con trong bệnh viện, chẳng trách người khác phàn nàn về chúng ta, cũng do chúng ta đến trễ, khiến con phải một mình chịu khổ như thế. Con tức giận dì có thể hiểu được, nhưng nếu con muốn trút giận, thì trút với dì, đừng tức giận với bà của con, bà ấy thực sự đã tận lực rồi."

"Hôm đó con xảy ra chuyện, khi cảnh sát gọi điện thoại đến, bà của con liền đến bệnh viện để xem con, lúc đó con đang được đưa đi phẫu thuật. Bà ấy lặng lẽ mua vé tàu ngay trong đêm rồi trở về quê để gom tiền, sau đó quay lại thành phố U mới kể lại sự việc cho dì nghe, đồng ý để dì cùng theo sang đây xem con. Bà ấy gắng gượng, con cũng như thế... cả hai người đều chịu khổ rồi. Phải trách dì, dì hồ đồ không sớm nhìn ra bà ấy vắng nhà, dì vô dụng, không tìm được bà ấy cũng không biết con ở đâu, hại con một mình ở đây lâu như vậy, đều tại dì..."

Dì Tiêu đỏ bừng mắt, hai tay đặt trên đầu gối run lên vì kích động, vẻ mặt vô cùng ảo não.

Chúc Vi Tinh nhớ đến bà cụ quật cường lúc mới gặp, chẳng qua là hình ảnh chiếc ô cũ trong đêm mưa cùng với đôi giày vải ướt đẫm kia, mấy ngày nay vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cậu.

Chúc Vi Tinh không nói lời an ủi, mà thực ra là không biết nên nói thế nào, cậu chỉ vươn tay lấy chiếc cốc giấy dùng một lần trên đầu giường mà loạng choạng đưa cho dì.

"Dì Tiêu, uống chút nước đi." Chúc Vi Tinh miễn cưỡng thanh thanh cuống họng khẽ nói.

Giọng nói yếu ớt biết bao, nghe xong dì Tiêu lại rớm nước mắt.

Dì nhìn Chúc Vi Tinh, mừng nói: "Con thật hiểu chuyện, Vi Tinh, thật tốt, thật tốt, rốt cục con cũng hiểu được..."

"Trước đây tôi không hiểu chuyện lắm sao?" Chúc Vi Tinh bối rối hỏi.

Dì Tiêu nhất thời há hốc: "... Chỉ là con còn nhỏ, suy nghĩ có chút bộp chộp mà thôi."

Dì Tiêu nói một cách mơ hồ, nhưng từ tình hình về người thân và bạn bè của cậu từ khi nhập viện đến nay, cùng mối quan hệ với bà Chúc, Chúc Vi Tinh liền biết đánh giá của dì Tiêu đối với mình đã có sự dè dặt tránh né.

Với hình xăm và cả tá lỗ khuyên, thì liệu cậu có là một cậu trai tốt?

...

Sau một tuần nữa, vết thương của Chúc Vi Tinh cơ bản đã lành lại, băng cũng được tháo ra, ban ngày có thể xuống giường đi một vòng, đêm đến có thể ngủ yên một trận, ngoại trừ chóng mặt, buồn nôn, trước mắt tối sầm do di chứng thỉnh thoảng tác quái, thì thương thế nhìn chung đã khôi phục khá tốt. Cân nhắc đến vấn đề viện phí, dù trí nhớ vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng Chúc Vi Tinh cảm thấy hẳn là cậu nên xuất viện thì hơn.

Tuy không quá hài lòng, nhưng bác sĩ cũng hiểu cho điều kiện phía gia đình bệnh nhân nên cuối cùng cũng đồng ý, sau khi dì Tiêu giải quyết xong chi phí, ông trịnh trọng căn dặn bệnh nhân về việc tái khám sức khỏe một thôi một hồi rồi mới thả người rời đi.

Nằm viện hơn một tháng, từ đầu đến cuối Chúc Vi Tinh chỉ gặp được bà Chúc một lần.

Ngày cậu xuất viện cũng là dì Tiêu đến đón.

"Hôm đó bà của con dính mưa, không tránh khỏi bị cảm, nên dì để bà ấy ở nhà nghỉ ngơi." Không biết là lần thứ mấy dì Tiêu giải thích với cậu rồi, "Con đừng trách bà ấy nhé."

Chúc Vi Tinh cởϊ áσ bệnh nhân ra, mặc bộ đồ mà dì Tiêu đưa cho. Đó là một chiếc áo phông ngắn tay màu cam rực rỡ in hoa văn gợi cảm phía trước, trước ngực thì treo hai ba chiếc trang sức - xích sắt lơ lửng cứ đinh đinh đang đang mà vang, y như một cái chuông ầm ĩ.

Chúc Vi Tinh chịu đựng một giây, bắt đầu giải quyết sạch sẽ đám phế phẩm này, nói: "Cháu biết rồi."

Dì Tiêu mua thức ăn trong căn tin được một hai lần, có vẻ là ngại nguyên liệu không bảo đảm, về sau dì liền làm cơm ở nhà rồi mang đến cho cậu, nhưng dì luôn một mực trông cậu ở bệnh viện, làm sao có thời gian để mua rau, làm cá, nấu canh với cả hấp cơm, Chúc Vi Tinh cũng không phải ngu ngốc không nhận ra.

Dì Tiêu lại xúc động: "Ôi, con biết vậy là tốt rồi, cháu ngoan."

Nếu lúc đầu còn ôm thái độ hoài nghi và thận trọng đối với Chúc Vi Tinh, sau khi trải qua khoảng thời gian này, dì Tiêu đã có thể khẳng định tai họa kia khiến cho cậu trai trước mặt dì đây thay đổi đi rất nhiều, có điều phần thay đổi này là vĩnh viễn hay chỉ là tạm thời thì không ai có thể nói chắc được.

"Xem ra đứa nhỏ nhà chúng tôi đã bị dọa một trận rồi...", dạo trước nhân lúc Chúc Vi Tinh ngủ, dì Tiêu đã nói với người trông nom bên giường khác như thế.

Khi xuất viện, dì Tiêu gọi xe taxi, thấy ánh mắt chần chừ của Chúc Vi Tình, dì Tiêu giải thích: "Bà của con đặc biệt nhờ dì, con mới xuất viện, không thể để con chen lấn trên xe buýt được. Dù sao chúng ta cũng không phải ở xa, đi không bao nhiêu tiền. Hai ngày trước dì có đến nhà con, thấy bà con đang xem bảo hiểm, bà ấy đã sớm mua cho hai anh em con, cũng nhiều năm rồi, lúc này nằm viện có thể nhận không ít tiền bồi thường, nên con không cần phải lo lắng về tiền bạc. "

Bảo hiểm?

Chúc Vi Tinh ngạc nhiên.

Lan đuôi phượng dưới tòa nhà bệnh viện đã bén rễ thành công, đang nở hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời xán lạn, tỏa hương ngào ngạt bừng bừng sức sống, Chúc Vi Tinh nhìn ngắm lần cuối, rốt cục dứt mắt khi taxi chở cậu khuất xa.

Phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, những tòa nhà cao tầng lộng lẫy và thời thượng xẹt nhanh qua cửa sổ xe, chốc chốc lại trội lên mấy tòa ba bốn mươi tầng, những hàng kính pha lê phản chiếu dưới cái nắng sáng choang vô cùng chói mắt. Đường cái rộng và sạch sẽ, cây xanh râm mát trải dài hai bên, có hương vị của sự yên tĩnh bên trong đám rừng thép ồn ào náo nhiệt của phố xá - sự kết hợp giữa hiện đại và tự nhiên.

"Đằng kia là công viên Cây Phong, bên trái là bách hóa Cự Tượng, quảng trường Thiên Lam, bên phải là bảo tàng Khoa học và Công nghệ thành phố U, Phòng hòa nhạc thành phố U, phía trước ... là dãy nhà nhỏ màu trắng kiểu phương Tây, một dãy lớn đó thấy không, đó là đường Cố Nhân Phường, nghe nói đến đó đều là người giàu có, đồ rất đắt đỏ, vào những ngày lễ thì cả khu vô cùng sôi động, khách du lịch sẽ đến đây để tham quan và mua sắm. "

Vì khoảng thời gian này cố gắng gợi lên kí ức cho Chúc Vi Tinh, sau khi lên xe, dì Tiêu bắt đầu giới thiệu về khung cảnh xung quanh không ngừng nghỉ, nghe rành rẽ như thể dì cũng là khách quen cả ở những nơi xa xỉ đó vậy.

Chúc Vi Tinh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu mấy cái.

Có điều sau khi qua được đèn đỏ, chiếc xe chuyển hướng một phen, cảnh tượng trước mặt cậu bỗng thay đổi đáng kể.

Giống như sự chuyển cảnh đột ngột của một bộ phim kinh phí thấp, chất lượng kém, không hề có bước đệm gì, liền trực tiếp đem một hình ảnh khác đập vào mắt người xem, không liên quan chút nào với hình ảnh của một giây trước, lại càng không có tí xíu thẩm mĩ nào cả.

Chúc Vi Tinh sững cả người.

Chờ xe dừng hẳn, dì Tiêu ngược lại là vui vẻ mở cửa xe bước xuống, nói với Chúc Vi Tinh: "Chúng ta đến nơi rồi, đường ở đây xe không vào được, phải đi vài bước."

Chúc Vi Tinh mờ mịt đi theo dì, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt mình.

Chỉ thấy hàng quán ngổn ngang chắn ngang con đường phía trước, ăn uống may mặc, cái gì cần có đều có. Kinh doanh đồ nguội khá đắt khách, cũng không thiếu mùi thơm của cổ vịt nấu chín bay xung quanh. Quần áo second-hand, các kiểu áo khoác, quần đùi xuân-hạ-thu-đông được lót thảm nilon, trải rộng tám dặm mà khoe sắc.

Trong nháy mắt, tiếng xe cút kít, kèn còi và tiếng hò hét truyền vào tai Chúc Vi Tinh như tơ nhện, nào vị chua cay, mùi cá tanh, hay mùi thơm nồng sực nức của hàng quán khiến dạ dày cậu bốc lên.

Mà ở đằng sau những hàng quán kia là mấy dãy nhà chung cư kiểu cũ, không cao, chỉ ba bốn tầng, nối với nhau bởi một con hẻm dài ngoằn ngoèo, vài chữ "Phá dỡ" được viết xiêu vẹo trên mấy cái ống thoát nước rỉ sét nhô ra, trên mấy góc mái hiên có thể nhìn thấy sắt thép và bê tông lộ cả ra. Nhìn từ xa, chúng giống như những cụ già lọm khọm cố chống chọi với thời tiết, những sợi dây điện chằng chịt như đầu tóc rối bù, quần áo phơi khắp nơi như là những phụ kiện tóc lỗi thời, lốm đốm và bạc màu, bức tường bong tróc như gương mặt trang điểm kém cỏi, mặt mũi bẩn thỉu, già nua, vàng vọt.

Từ khi tỉnh lại đến nay, Chúc Vi Tinh bị giữ chân trong bệnh viện yên tĩnh quá mức, đầu óc cậu nhất thời gần như trống rỗng, không tiếp nhận nổi sinh hoạt chợ búa ồn ã đinh tai này, qua một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn.

Hết nửa ngày, Chúc Vi Tinh mới ngẩng đầu lên, đối diện với tấm biển mòn sờn treo từ xa, phân biệt được hai chữ mơ hồ trên đó.

——Linh, Giáp.

Nơi này ... là nhà của cậu sao?

----------

***Mình đã bổ sung giải thích tên truyện ở Văn án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play