Hóa ra Tuyên Lang ở đây chờ đón Chúc Vi Tinh, kết quả đứa học trò này vừa xuống sân khấu đã xông thẳng ra ngoài. Tuyên Lang theo sau mới phát hiện thì ra là người nhà đến. Mặc dù cảm thấy con hàng kia trông dáng vẻ không chu đáo săn sóc lắm, thế nhưng Chúc Vi Tinh đối với hắn cực kỳ tin tưởng, cho nên Tuyên Lang vẫn là tri kỷ buông lỏng, mặc người ta mang học trò bảo bối của mình đi.

Trên giường phòng khách sạn, Chúc Vi Tinh nằm đó nhìn Khương Dực tay chân vụng về lấy thuốc.

Mới bốn ngày không gặp mà cậu cứ ngỡ như đã qua một đời.

Chúc Vi Tinh hỏi: "Sao anh biết tôi bị bệnh?" Còn mua một đống thuốc men mang theo.

Khương Dực đi tới đưa nước cho cậu, vẻ mặt tức giận: "Kẻ ngu mới không nhìn ra cái tấm thân bệnh tật triền miên này của em."

Chúc Vi Tinh có chút không phục, cậu tự nhận thấy bản thân che giấu rất tốt, ngay cả thầy Tuyên cũng không phát hiện.

Cậu lại hỏi: "Thế sao anh vào được hội trường thi?" Rõ ràng ban tổ chức vẫn chưa mở cửa cho khán giả bình thường.

Khương Dực càng thấy nực cười, hắn nhanh nhẹn xé miếng dán hạ sốt vỗ lên trán Chúc Vi Tinh: "Em tưởng chỗ này là kho bạc tuyệt mật gì mà người bình thường không vào được à? Nhượng vé khó lắm hay sao?"

Chúc Vi Tinh: "Vậy sao anh đột nhiên tới đây làm gì?"

Khương Dực phát cáu: "Em hỏi cái rắm gì lắm thế? Tôi đứng trước mặt đây em mới tò mò quan tâm? Không phải mấy ngày trước không thèm nói không thèm nhìn tới hay sao?"

Giọng điệu của hắn tràn đầy oán giận, tính từ lúc Chúc Vi Tinh khăng khăng rời nhà đến đây, lại bặt vô âm tín mấy ngày, thù mới hận cũ đồng thời bộc phát.

Chúc Vi Tinh thầm nói, hắn cũng không không nhắn tin hay gọi điện gì cho cậu, cớ sao luôn là kẻ ác cáo trạng trước. Nhưng cậu cũng không có phản bác, trái lại đối với một Khương Dực ngang ngược không biết lý lẽ này, cảm thấy khá là hoài niệm.

Phát hiện người trên giường cứ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Khương Dực mới ý thức được gì đó bèn vừa trợn mắt vừa cởi áo khoác, dưới ánh mắt chăm chú của Chúc Vi Tinh, hắn ngồi lên giường, lăn đến bên người cậu.

"Nhớ tôi rồi à, muốn tôi dỗ thì cứ việc nói thẳng, em không có miệng hay sao?"

Chúc Vi Tinh không nói nên lời, mấy giây cậu nhìn Khương Dực kia thực ra là thất thần, không nghĩ gì cả, thần kinh căng thẳng chịu đựng mấy ngày nay đã đến cực hạn, bởi vì nhìn thấy đối phương mà bỗng nhiên thả lỏng, khiến trí óc cậu bất chợt trì trệ trống không.

Song dù bị oan uổng, cậu cũng không phủ nhận. Thế là Chúc Vi Tinh bị hắn duỗi tay ôm lấy cả người vào lòng. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Khương Dực, nghe được nhịp tim đập mạnh của hắn khiến cậu cảm thấy yên ổn, linh hồn như lưu lạc mấy ngày nay rốt cục cũng trở về nhà.

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ kéo dài nhiều ngày bắt đầu ập đến, gần như là trong chớp mắt gối đầu vào hõm cổ Khương Dực, Chúc Vi Tinh liền ngủ thiếp đi.

Ngủ rất say, còn có một giấc mơ.

Cậu bước xuống dọc theo cầu thang xoắn ốc, đó là lối ra khỏi phòng đàn, cũng là con đường cậu đã bước đi hơn hai mươi năm.

Lần này, cậu bị ai đó chặn lại ở cửa.

Nhìn gương mặt xuất hiện trước mắt, cậu có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghĩ lại bèn hiểu ra. Đối phương hẳn là bạn của sư tỷ, ngày cậu từ bỏ luyện đàn tới đây để cáo biệt lúc trước cũng đã gặp hắn ở đây.

Hồng sư tỷ có nhiều bạn bè, phòng đàn xem như nhà cô ở từ nhỏ, những người thân thiết đều thích đến đây chơi cùng cô, cho nên gặp ai lạ ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên. Chỉ là cậu không ngờ người này cũng có quan hệ với sư tỷ.

Theo phép lịch sự, Lâu Minh Nguyệt vừa định chào hỏi người ta, đối phương đã lên tiếng trước một bước, gần như là chất vấn.

"Đây chính là lí do cậu bán trấn nhỏ Hồng Quang ư?"

Trong cảnh tượng này, hình ảnh xung quanh dường như mơ mơ hồ hồ, chỉ có cửa kính với bóng lưng người đàn ông, ánh sáng chiếu ra quanh thân, cắt ra đường viền sáng tối rõ ràng, khiến người này hiện ra sống động và lập thể trong giấc mơ của cậu.

Lâu Minh Nguyệt lần đầu tiên thấy rõ dung mạo của đối phương, rất cao lớn, rất anh tuấn, nhưng trẻ trung đến lạ, thậm chí có chút giống thiếu niên, cũng chính là phần tuổi trẻ này, khiến ánh mắt lạnh lùng kia không quá tối tăm mà ngược lại, có một loại rực rỡ sắc bén vô cùng.

Cũng là lần đầu tiên, bởi vì tia sáng chiếu vào khiến Lâu Minh Nguyệt chú ý tới, hóa ra trên trán người này có một vết sẹo uốn lượn, rất dài, nhưng đã bị tóc che một nửa, nhìn không rõ cụ thể là nó duỗi tới nơi nào.

Như nhận ra sự ngẩn người của cậu, người đàn ông không hài lòng hỏi lại lần nữa.

"Đây là lí do cậu bán trấn nhỏ Hồng Quang hay sao?"

Lâu Minh Nguyệt ngẩn ra. Lí do? Lí do gì? Làm sao hắn biết lí do gì?

Lại nghĩ một chút, vừa rồi cậu chơi bản nhạc Beethoven kia đã bại lộ trước mặt hắn rồi sao?

Hắn có thể nhìn ra điều gì?

Hải tiên sinh có thể phát hiện ra gì đó từ âm nhạc thì cậu không lấy làm lạ, nhưng với một người không quen biết thế này lại có thể làm được khiến Lâu Minh Nguyệt hết sức kinh ngạc.

Cậu không biết trả lời như thế nào, chỉ cụp mắt, coi như ngầm thừa nhận.

Kết quả đổi lại được giọng điệu thậm chí còn tệ hơn của đối phương.

Người kia nói: "Tôi thực sự chưa từng thấy ai sống mệt mỏi hơn cậu, lại còn tự tìm khổ như cậu."

Trước kia gặp nhau ở cầu thang Yến thị, đối phương cũng rất không khách khí, lần này cũng không tiếc lời lẽ sắc bén như cũ, cứ như mỗi lần gặp nhau, hắn đều có rất nhiều bất mãn với cậu vậy.

Lâu Minh Nguyệt lúc đầu còn có chút khó hiểu, nhưng ngẫm lại bèn hiểu ra.

Gần đây cậu có nghe nói đến việc tranh đấu nội bộ bên Yến thị, người trước mắt dường như đang chiếm thế thượng phong. Hắn lại còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ xán lạn nhìn chướng mắt loại thất bại xuống dốc như cậu cũng là điều dễ hiểu, chẳng trách được.

Lâu Minh Nguyệt vẫn im lặng, cậu cảm thấy không có gì để giải thích, cũng không giải thích được rõ ràng, chỉ lắc lắc đầu định rời đi, nhưng cơn đau đầu bất chợt nhói lên, một trận choáng váng ập đến, khiến cậu không đứng nổi, thẳng tắp ngã xuống.

Nhưng không đợi được sự va chạm như dự đoán, cậu đã rơi vào một vòng tay xa lạ, cái ôm dày rộng nhưng cũng rất lạnh lẽo, khoảnh khắc cậu ngã vào còn bị lạnh đến mức giật mình.

May mắn sự run rẩy chỉ diễn ra trong chớp mắt, theo ánh sáng và sự tỉnh táo quay lại, cậu muốn đứng dậy và cảm ơn, nhưng đẩy hai lần cũng không kéo dài được khoảng cách.

Lâu Minh Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu, chợt va phải một đôi ngươi u ám sâu hút.

Cậu sững sờ, mở miệng nói: "Cảm ơn anh, buông tay đi, tôi không sao."

Không biết là ảo giác ánh sáng hay là di chứng của cơn choáng, cậu thấy ánh mắt người trước mặt nhìn cậu vừa rực lửa giận, vừa lạnh lùng kiên định, tràn ngập các cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, khiến cậu hoang mang vô cùng.

Trước khi cơn đau đầu lại ập đến, Lâu Minh Nguyệt nghe thấy sự lễ độ của mình đổi lại được một tiếng cười lạnh cùng câu trả lời khó hiểu của đối phương.

Người đàn ông gần như nhỏ giọng nói: "Trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hình như sai rồi..."

...

Chúc Vi Tinh mơ hồ mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối đen như mực, trên giường chỉ có một mình cậu.

Cậu có chút hoảng hốt không phân được thực ảo. Còn cho rằng những hình ảnh trước khi ngủ đều là giả, từ đầu tới cuối vẫn chỉ có mình cậu, không có Khương Dực.

Bỗng nhiên, công tắc lách cách một tiếng, chiếc đèn bàn tromg góc sáng lên.

Lúc này, Chúc Vi Tinh mới phát hiện trên ghế sofa cạnh cửa sổ có người đang ngồi. Người kia ngồi bất động, không nói một lời, cũng không chơi điện thoại, tựa như vẫn luôn ngồi đó nhìn cậu ngủ say.

Chúc Vi Tinh có chút vui mừng, nhưng cũng có chút kỳ quái, vừa muốn mở miệng, người kia đã đứng lên nói: "Đã bao lâu em không nghỉ ngơi rồi? Ngủ mê man thế kia."

Giọng điệu hùng hổ mắng mỏ của hắn phá tan bầu không khí mơ hồ, kéo Chúc Vi Tinh quay về hiện thực.

Cậu nhìn đồng hồ, không ngờ đã là mười giờ tối, cậu thế mà ngủ từ trưa đến bây giờ.

Khương Dực đi tới gần, một tay ôm lấy Chúc Vi Tinh dựa vào trên người mình, một tay bưng chén, nói: "Ăn đi."

Nhìn chén cháo hơi nóng nghi ngút, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra món này, Chúc Vi Tinh có chút cảm động.

Cậu vốn định tự mình ăn, thế nhưng bị vẻ mặt hung hăng của Khương Dực cản lại.

Khương Dực múc một muỗng đưa tới bên miệng cậu, vừa đút vừa tỏ vẻ ghét bỏ nhấn mạnh: "Tôi sợ em làm đổ."

Chúc Vi Tinh đúng lúc lấy giấy ăn đệm ở khóe miệng, bị đút nửa muỗng vào bụng, nửa muỗng vào lòng bàn tay, đối với sự chu đáo của hắn biểu thị đồng ý: "Ừm, cám ơn anh."

Khương Dực: "Hừ."

Sau khi uống nửa chén cháo, tinh thần Chúc Vi Tinh khá hơn nhiều.

Khương Dực tắm rửa sạch sẽ, đem khăn mặt quàng qua cổ, đến bên giường cúi người áp môi lên trán cậu.

Chúc Vi Tinh có chút ngượng ngùng, nói: "Hạ sốt rồi."

Khương Dực đợi thêm mấy giây mới ngẩng đầu lên, trừng cậu: "Như vậy còn thích chạy ra ngoài, có bản lĩnh thì đừng có bệnh chứ?"

Việc này làm sao trách Chúc Vi Tinh được, nhưng cậu thức thời không có tranh luận, chỉ nói: "Tóc ướt."

Khương Dực nghe thế tưởng cậu muốn lảng sang chuyện khác bèn cố ý lắc lắc đầu, tóc hắn tuy ngắn, nhưng vẫn bắn nước lên đầy mặt Chúc Vi Tinh, y hệt con chó lớn chưa kịp chải lông.

Chúc Vi Tinh né tránh, lại bị Khương Dực túm trở lại, qua lại mấy lần, cậu lập tức không còn khí lực, đành ngoan ngoãn bị đè xuống hôn.

Khương Dực coi như còn biết lo lắng bệnh tình của cậu, hôn đặc biệt thanh đạm, chỉ dán vào môi mấp máy mấy lần, không thâm nhập bên trong, có điều cánh tay lại dùng sức quấn lấy người cậu khiến Chúc Vi Tinh đau cả thắt lưng, dù vậy cậu cũng không có giãy giụa, thuận theo mặc cho Khương Dực ôm, đem tai mắt mũi miệng cậu đều hôn một lần.

Ánh sáng từ ngọn đèn tromg góc hắt ra sau lưng Khương Dực không hiểu sao khiến Chúc Vi Tinh nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Phát hiện người bên dưới lơ đãng, Khương Dực bất mãn cắn cắn vành tai cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Chúc Vi Tinh nhìn hắn, tâm tư nhất thời hỗn loạn.

Thực ra từ mấy ngày du hồn kia cậu đã kìm nén nhiều điều muốn nói với Khương Dực, nhưng bởi vì dị tượng khó nói nên cuối cùng khi trở lại thân thể, lại vội vàng rời đi mà không có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Chúc Vi Tinh nói: "Tôi tìm được tro cốt của mình rồi."

Khương Dực nhíu mày: "Bị ai lấy?"

Chúc Vi Tinh đọc ba chữ: "Yến Cẩn Lương."

Khương Dực không nói gì.

Chúc Vi Tinh không biết sự im lặng của hắn có phải là tức giận hay không, cậu kể cho đối phương nghe những điều đã nhìn thấy trong biệt thự màu đen giữa hồ ngày ấy, nhưng cậu giấu đi những lời cuối cùng của bản thân kia, cảm thấy chúng quá mức ngột ngạt, Khương Dực nghe thấy sợ là không thích.

Chúc Vi Tinh hỏi: "Anh biết Huệ Ninh Hoa Uyển không?"

Khương Dực nhíu mày: "Cái gì?"

Chúc Vi Tinh: "Anh hẳn nên biết rõ hơn tôi, Linh Giáp đã bị phá bỏ hai năm trước, nhưng nửa chừng lại ngừng thi công. Mấy dì chúng ta gặp trước cửa sổ nhà Mạnh Tế hóa ra từng sống ở chỗ bị phá bỏ kia, sau khi dọn đi ngày đó trở về thăm hàng xóm cũ. Còn chỗ ở mới của họ hiện tại chính là Huệ Ninh Hoa Uyển."

Khương Dực không để ý lắm: "Cho nên?"

Chúc Vi Tinh nói: "Trong tài liệu mà Lương Vĩnh Phú cung cấp cho tôi có đề cập tới việc tập đoàn Thiên Sơn đã phát triển một số bất động sản khác ở thành phố U, trong đó có một tiểu khu rất kín đáo, sau khi khánh thành thì gọi là Huệ Ninh Hoa Uyển. Cho nên, người mua lại Linh Giáp lúc đó chính là Thiên Sơn. Không, không phải lúc đó, hợp đồng hiện tại lẽ ra vẫn còn hiệu lực, nhưng chẳng biết vì sao, thi công một nửa liền đình chỉ." Vẫn luôn trì hoãn tới ngày hôm nay, không tiếp tục nữa.

Chúc Vi Tinh: "Nghĩ tới mô hình bàn cát trong phòng làm việc của Yến Cẩn Lương, vì mục đích kia, hắn cũng coi như trăm phương ngàn kế."

Khương Dực tỏ vẻ tò mò: "Hắn có mục đích gì?"

Chúc Vi Tinh nghẹn lời, mặc dù cậu có suy đoán, nhưng không chứng thực sẽ không nói lung tung, chỉ là cậu cảm thấy, với tính tình của Yến Cẩn Lương, Chúc Vi Tinh càng thiên về phương hướng người này có mưu tính khác, tỷ như vì..."Hành lang bạch kim"?

Khương Dực cười lạnh một tiếng.

Chúc Vi Tinh sợ hắn hiểu sai, vội nói: "Tro cốt của tôi trước tiên không đề cập tới, nhưng tôi rất tò mò, còn một hũ tro cốt khác kia là của ai?"

Khương Dực thuận theo hỏi: "Em chắc chắn cái hũ kia không phải rỗng không?"

Chúc Vi Tinh gật đầu: "Tôi chắc chắn." Lúc đó du hồn cậu có thể nhận biết được một cái là của chính mình, cũng cảm giác được cái kia là của người khác.

Khương Dực biết cậu đã có suy đoán: "Em nghĩ sao?"

Chúc Vi Tinh phân tích: "Mẹ Long Long nói, chủ nhân của căn biệt thự giữa hồ ấy đi xa, vẫn chưa từng trở về. Bạn bè của Yến Cẩn Lương, cũng chính là ông chủ Trình ở quán cà phê cũng nói, đã lâu không liên lạc được với hắn. Mà văn phòng của hắn ở tập đoàn Thiên Sơn cũng bị bỏ trống, ngay cả chậu cây ngoài ban công cũng đã chết hết. Trên mạng mặc dù thỉnh thoảng có truyền ra tin tức về hắn, nhưng chỉ có hai bức ảnh mơ hồ bóng lưng. Tôi đã kiểm tra tài khoản tung tin, vẫn giống như vậy. Ngoại trừ những hình ảnh đó thì, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, người qua đường đối với Yến Cẩn Lương đã rất lâu không gặp lại hắn rồi."

Lại nghĩ tới hũ tro cốt kia trong phòng Yến Cẩn Lương, Chúc Vi Tinh nhìn Khương Dực, nói lời kinh người: "Anh nói xem, Yến Cẩn Lương... thật sự còn sống không?"

- -----------------------------

*Dẻ: Mọi người đừng quên em bé Sao và con khủng long gấu đần này nhaaaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play