Tuyên Lang đã nói rất nhiều với Chúc Vi Tinh trên đường từ sân bay về khách sạn, từ con người giao tình ở tỉnh O, đến những sắp xếp vào ngày mai, rồi đến quy trình thi đấu, Chúc Vi Tinh lại lần thần mấy bận.

Tuyên Lang có chút ngạc nhiên, y đánh giá sắc mặt Chúc Vi Tinh, nói: "Có phải đi đường mệt rồi không? Trông tinh thần em không quá tốt, sáng mai hẵng báo cáo vậy, để tôi đổi phòng giường đôi cho em, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi."

Chúc Vi Tinh cũng không ngốc, môi trường khách sạn này tốt như vậy, cũng không gặp nhiều thí sinh dự thi, có lẽ Tuyên Lang đã lo sẵn chỗ ở tốt nhất cho cậu.

Chúc Vi Tinh nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, cậu có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn thầy."

Tuyên Lang hiểu rõ: "Là lần đầu đi xa nhà nên không quen đúng không? Đừng áp lực, cũng đừng coi đây là một cuộc thi, cứ coi như đi trải nghiệm mở mang một chút, tỉnh O rất phồn hoa, trong thời gian nghỉ giữa cuộc thi thì có thể ra ngoài thư giãn, ở đây có nhiều chỗ thú vị lắm."

Chúc Vi Tinh nghĩ đến cảm giác quen thuộc mơ hồ sinh ra từ khi cậu xuống sân bay đến giờ, ngoan ngoãn gật đầu. Tuy nhiên ngoài mặt cậu tán thành, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ muốn về nhà càng sớm càng tốt sau khi cuộc thi kết thúc.

Đợi sắp xếp phòng ốc xong xuôi, Chúc Vi Tinh lập tức đi kiểm tra điện thoại, đáng tiếc hộp tin nhắn đều trống trơn, không có ai hỏi thăm, cũng không có 'dấu chấm hỏi' quen thuộc của người nào đó như trước đây.

Suy nghĩ một chút, cậu bèn chủ động nhắn tin báo bình an cho [Ôn thần].

Thực sự là rất mệt, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Mặc dù rất nhớ nhà, nhưng giờ đã đến đây rồi, Chúc Vi Tinh cần phải tận tâm tận lực, dù lo lắng đến đâu cũng nên gạt bỏ những suy nghĩ sao nhãng và đối mặt với cuộc thi sắp đến.

Vậy nên sau khi cố gắng làm tư tưởng thích nghi xong, Chúc Vi Tinh đã đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.

Sáng hôm sau, cậu cùng Tuyên Lang đi đến hội trường giải đấu Kim Luật.

Quy mô cuộc thi piano tưởng niệm Hồng Tử Huân mà cậu tham gia trước đó không thể so với cuộc thi lần này.

Là một trong những cuộc thi âm nhạc uy tín nhất cả nước, giải đấu Kim Luật đã được tổ chức tại thành phố E, thủ phủ tỉnh O trong gần mười năm nay, toàn bộ cuộc thi đã trở thành một dự án phát triển văn hóa và du lịch trọng điểm của địa phương. Mỗi khi cuộc thi diễn ra thì không chỉ có địa điểm tổ chức nhộn nhịp mà cả các tòa nhà, đường phố xung quanh đều tràn ngập bầu không khí âm nhạc, sinh động và hoành tráng đến mức gần như trở thành một lễ hội âm nhạc của cả thành phố.

Giải thưởng được chia thành tác phẩm nhạc cụ và tác phẩm thanh nhạc. Trong đó, giải đầu thì bao gồm nhạc cụ hơi, nhạc cụ dây, bộ gõ, piano và một số nhạc cụ khác, giải sau thì được chia thành tuyển chọn nhạc live và nhạc audio. Đây cũng chính là giải thưởng Kim Luật Hoa Ngữ danh giá nhất làng giải trí hàng năm và cũng là thước đo cho nhiều Thiên Vương Thiên Hậu trên con đường danh vọng.

Tất nhiên giải sau sẽ được tổ chức riêng, còn Chúc Vi Tinh tham dự chính là hạng mục chuyên ngành piano của nhóm thanh niên sinh viên, vì giải thưởng Kim Luật vô cùng giá trị nên đại đa số sinh viên từ các trường âm nhạc, nghệ thuật, cao đẳng tổng hợp, học viện hàng đầu cả nước đều đi báo danh hết, ban giám khảo lại càng có lai lịch không nhỏ, Đổng Thụ Thanh cùng Triệu Bính Nhiên trong cuộc thi tưởng niệm lần trước hẳn nhiên cũng có trong hàng ngũ đó.

Cuộc thi diễn ra trong 6 ngày và được chia thành ba vòng, trong ba ngày đầu chọn ra 16 trong số 64 thí sinh vượt qua các vòng sơ loại trên toàn quốc để tiến vào vòng bán kết. Hai ngày tiếp theo sẽ chọn ra 8 người tiến vào vòng chung kết, và cuối cùng tìm ra ba vị trí đầu.

Đi qua hội trường rực rỡ giữa lớp lớp sinh viên nao nức qua lại, Chúc Vi Tinh đột nhiên cảm thấy khác biệt, rõ ràng mấy ngày trước cậu còn nghĩ thế giới của mình thật kì lạ và ma quái, nhưng vào lúc này, cậu như bị kéo về thực tại. Khiến cậu cảm thấy mình không khác gì hàng ngàn chúng sinh tầm thường trong nhân gian, cũng phải phấn đấu nỗ lực vì ước mơ và danh dự. Chúc Vi Tinh nghĩ, xung quanh cậu rõ ràng không có thần, cũng không ai có thể làm thần của cậu. Người duy nhất có thể điều khiển quá khứ cùng tương lai của Chúc Vi Tinh chỉ có chính bản thân cậu.

Tuyên Lang gặp được không ít bạn cũ ở đây, với địa vị của Hải Ưng, cùng với danh hiệu một trong những đệ tử đáng tự hào nhất của vị Đại thần này, Tuyên Lang không ngại gặp mấy lão đại trong ngành, ngược lại những người tầm tuổi y, chỉ cần nhận ra thì đều sẽ tới bắt chuyện hàn huyên, kéo lập quan hệ.

Những người này ít nhiều cũng có địa vị nhất định trong ngành, họ rất ngạc nhiên khi Tuyên Lang hôm nay thực sự dẫn học trò đến, nên hết sức tò mò về Chúc Vi Tinh. Nhưng khi đối phương dò hỏi về chuyên ngành cũng như họ tên của Chúc Vi Tinh thì Tuyên Lang lại phớt lờ, chỉ mỉm cười cho biết đó là một người mới thôi.

Đối phương lập tức hiểu ra, đây là y muốn tránh hiềm nghi, hoàn toàn không muốn cậu học trò này có quan hệ họ hàng gì với mình. Đối xử thận trọng như thế, có khả năng cậu học trò này thực sự là người mới không ra hồn, hỗ trợ chào hỏi sẽ phí công, không thì chỉ có thể là Tuyên Lang đối với cậu thực sự có lòng tin, không cần mượn danh thầy cũng có thể ẵm giải thưởng trở về, nói loạn khắp nơi sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến phán đoán của ban giám khảo.

Vậy nên, sẽ là khả năng nào đây?

Bất quá vẫn có người cười giỡn nói: "Năm nay có nhiều sinh viên đại học chuyên ngành piano rất xuất sắc, từ các cuộc thi lớn nhỏ gì cũng có, có cả quán quân giải Kim Luật năm trước nữa đấy, chuẩn bị thật tốt nhé."

Tuyên Lang đáp: "Đừng dọa người ta, chúng tôi tới đây vui là chính, quan trọng là có tham gia thôi."

Dạo chơi xong, Chúc Vi Tinh liền đi luyện đàn. Cuộc thi lớn như vậy, rất khó tìm được phòng đàn xung quanh, tất cả đều đã kín chỗ. Tuy nhiên Tuyên Lang đã lo sẵn cho cậu một chỗ gần nhất, môi trường yên tĩnh, thiết bị xịn sò, chính là một studio khác của y ở tỉnh O, nên sẽ không giới hạn thời gian, Chúc Vi Tinh muốn luyện bao lâu tùy thích.

Dù vậy, cậu vẫn rất đúng mực, sau khi tìm được cảm giác ổn áp thì không luyện tập quá nhiều nữa mà về phòng sớm để nghỉ ngơi.

Chúc Vi Tinh vốn muốn giữ sức cho tốt, kết quá lên giường lại mất ngủ. Thực ra hôm qua cậu cũng ngủ không ngon giấc, có lẽ vì lạ chỗ nên trằn trọc cả đêm, hôm nay lại càng không ngủ được.

Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ lấy điện thoại mở Wechat ra xem.

Chỉ thấy lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở tin "Biết rồi" mà cậu nhận được sáng nay từ [Ôn thần], đây là tin nhắn hồi âm của tin nhắn báo bình an cậu đã gửi hôm qua, sau đó thì bọn cậu không nói gì nữa.

Thực ra như vậy cũng tốt, dính nhau quá sẽ khiến cậu bị phân tâm, Chúc Vi Tinh nhấn mạnh nhiều lần như thế, nhưng trong lòng cậu lại luôn có cảm giác trống rỗng kì lạ, đó là một niềm khao khát mà Chúc Vi Tinh không muốn thừa nhận, mới một ngày không gặp đã nhung nhớ, như lá mọc đầu xuân, chi chít lan tràn.

Nỗ lực không suy nghĩ lung tung nữa, cậu tắt hộp thoại rồi mở diễn đàn của trường lên, muốn đọc tin tức ở trường để dời sự chú ý đi.

Lướt qua những cái tên và biệt danh quen thuộc lấp đầy màn hình, cậu ấn vào một chủ đề thảo luận chuyên môn.

Một số người ngạc nhiên khi trong cuộc thi âm nhạc được trường Đại học Âm nhạc thành phố U tổ chức năm nay, thế mà có 8 người đến từ viện Nghệ thuật U lấy được chỉ tiêu.

Là một trong những trường đại học âm nhạc hàng đầu cả nước, Đại học Âm nhạc U hàng năm đều nhận được rất nhiều báo danh từ sinh viên toàn quốc, trường đã tổ chức được tám, chín năm và quy mô khá lớn, tính chuyên nghiệp cũng đã vọt lên top 5 giải thưởng toàn quốc. Cho nên để có được suất vào dự tuyển cũng phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Mà viện Nghệ thuật U trước đây nhiều nhất cũng chỉ lấy được một đến hai suất, thế nhưng năm nay lại có tận tám suất, lí do gì mà lại có nhiều nhân tài được chọn như vậy?

Bên dưới trả lời:

3L: Nhân tài cái con khỉ, còn không phải đụng với giải Kim Luật, nhân tài đều đã qua bên kia cho nên mới phải tìm người góp đủ số thôi sao.

5L: Chính sách mở rộng, cá thối tôm hôi gì cũng trở thành đồ ăn nốt.

6L: Trong số 8 người của trường có cả Kim Minh Nguyệt, hệ sáo của mấy người cơm cháo thế à? Công tử Chúc đâuuuuu?

9L: Kim Minh Nguyệt đó giờ hết sức bận rộn, vừa làm đạo diễn vừa làm diễn viên, thậm chí sau tai nạn cũng không từ bỏ sự nghiệp âm nhạc, tinh thần chuyên nghiệp đến mức cảm động trời đất mà.

10L: Sao cứ nhìn chằm chằm bên đây mà móc mỉa vậy hả? Chúc Vi Tinh cũng đâu có được xếp vào top đầu khoa chứ, chi bằng nhìn vào khoa piano kia kìa, chẳng phải còn thảm hại hơn hay sao, trong 8 vé cũng chỉ lấy được 1 vé, hệ piano không ngại à? Bình thường nhóm mấy người cướp phòng tập nhiều nhất còn gì, Khương Lai của mấy người đâu?

11L: Phổ cập kiến thức nóng hổi: Khương Lai học chuyên ngành nhạc điện tử, môn tự chọn là nhạc pop; Chúc Vi Tinh học chuyên ngành dàn nhạc, môn tự chọn là nhạc điện tử. Piano phắn đi!

13L: Haiz violin... Một chén trên bàn tròn còn không có.

14L: @Chúc Vi Tinh, cậu chơi Paganini ở số 77 cơ mà, chúng tôi biết cậu có thể!

16L: @Chúc Vi Tinh, mau tới cứu vớt khoa piano đi.

18L: @Chúc Vi Tinh, hệ sáo cần cậu, đừng để Kim Minh Nguyệt tác quái nữa!

21L: Một năm trước tôi còn điên cuồng nhục mạ con hàng này, không ngờ tới có ngày tôi cũng có thể làm chuyện này @Chúc Vi Tinh cậu ở đâu, U nghệ thực sự không thể chôn vùi người này được.

23L: Mấy người thực sự nghĩ rằng cậu ta lợi hại à, tính nết của bọn thiên tài đều là mắt cao hơn đầu cả. Nếu cậu ta thực sự trâu bò như vậy sao không chuyển sang Đại học Âm nhạc U đi? Bình thường ai ai cũng thổi phồng cậu ta trên diễn đàn như vậy, vào thời khắc mấu chốt thế này Đại học Âm nhạc người ta cũng không mù đâu.

25L: Lầu trên lạc đâu tới vậy, xem bộ sưu tập video trình diễn ở số 77 để tỉnh táo lại đi.

26L: Không hiểu sao tôi ngửi thấy mùi chua chua đâu đây.

29L: Áp trại phu nhân bận rồi, chớ có réo nữa.

31L: Tôi không hiểu, áp trại phu nhân có gì mà bận thế?

32L: Bởi vì trại chủ bận.

33L: Tôi không hiểu, trại chủ lại bận cái gì vậy, đã ba, bốn ngày không thấy người rồi.

34L: Tôi lại càng không hiểu, tại sao cả hai người đều cùng nhau bận hết vậy?

36L: Tôi cũng không hiểu..

39L: Tôi cũng không hiểu..

41L: Tôi cũng không hiểu..

45L: Con mẹ nó tên này quả nhiên là nghiệp chướng của U nghệ mà!!! @ Rồng nhảy.

47L: Tiêu diệt nó!!!!! @Rồng bạo chúa.

Chúc Vi Tinh ở trước màn hình: "....."

Tốt lắm, bây giờ lại càng mất ngủ hơn.

Ngày hôm sau đến hội trường, Tuyên Lang nhìn bộ dáng uể oải của cậu mà không khỏi cười một tràng dài.

"Lạ giường à?"

Chúc Vi Tinh chỉ có thể gật đầu: "Chắc vậy."

Trước đó cậu có thể chen chúc với ai kia ngủ ngon lành trên chiếc giường đơn nhỏ xíu, thế mà giờ ngủ trên chiếc giường king-size xa hoa này lại bị mất ngủ liên tục, theo một góc độ nào đó mà nói, cậu được coi như đã triệt tiêu được căn bệnh nhà giàu ở kiếp trước rồi.

Lễ khai mạc giải Kim Luật diễn ra đặc biệt long trọng, do chính phủ chủ trì với các bài phát biểu của lãnh đạo, có cả Sao lớn đọc diễn văn, lễ diễu hành xe hoa và nhiều nghệ sĩ được mời biểu diễn trực tiếp, toàn bộ sự kiện đều được đài truyền hình địa phương phát sóng trực tiếp, thực sự khiến những con người nơi hẻm nhỏ được mở mang tầm mắt.

Xế chiều đến hội trường để thi piano, thầy thì đợi ở ngoài sảnh, Chúc Vi Tinh một mình vào cửa nhưng còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị người ta chặn đường.

Hóa ra là hai phóng viên, vừa thấy Chúc Vi Tinh liền sáng mắt, sau khi đánh giá cậu một phen mới kinh ngạc đưa micro đến trước mặt người ta.

Phóng viên hỏi: "Bạn học này, cậu tới từ trường đại học âm nhạc nào vậy? Cậu nghĩ sao về giải Kim Luật năm nay?"

Chúc Vi Tinh không muốn nhận phỏng vấn lắm, nhưng cậu cũng sẽ không làm đối phương khó xử, chỉ ngắn gọn tự giới thiệu bản thân.

"Tôi là sinh viên học viện Nghệ thuật U, đã nghe đến giải Kim Luật từ lâu, quả là danh bất hư truyền."

Phóng viên sửng sốt một lúc, họ phỏng vấn nhiều như vậy mà đây mới là lần đầu tiên nghe đến trường học này, lại nói: "So với những cuộc thi âm nhạc quy mô lớn khác, thì cậu cảm thấy giải Kim Luật có gì đặc sắc?"

Lời này vừa nghe chính là ý muốn để mọi người phải tán thưởng đây mà, nhưng Chúc Vi Tinh lại có hơi lúng túng, cậu khựng lại rồi nói: "Tôi chưa từng tham gia các cuộc thi âm nhạc quy mô lớn khác, cho nên, cũng không rõ."

Phóng viên như thể không nghe rõ, không khỏi hỏi lại lần nữa: "Cậu chưa tham gia cuộc thi lớn nào sao?"

Đùa gì chứ, không có sinh viên nào đến dự giải Kim Luật mà luyện đàn dưới mười năm cả, dù có được tuyển chọn kĩ càng đến đâu thì ít nhất cũng đã trải qua nhiều cuộc chinh chiến ở khắp các cuộc thi lớn nhỏ, không thể nào lại không có kinh nghiệm thi đấu như vậy được, gạt người à?

Mà phát ngôn này của cậu cũng bị không ít sinh viên khác đi ngang qua nghe thấy, họ lập tức nhìn cậu bằng những ánh mắt không thiện cảm. Ở trong mắt bọn họ, loại khiêm tốn thế này cũng chỉ là khoe khoang thôi, nếu cậu mà không bị loại thì dám chắc tiêu đề đầu tờ báo sẽ là —— "Hot! Lần đầu tiên có tân binh vô danh đã vượt qua vòng vây và đánh bại Kim Luật ở bán kết!"

Đồ tâm cơ!

Một số sinh viên ưu tú cùng lứa ở các trường cao đẳng và đại học lớn tới lui cũng có bấy nhiêu gương mặt như vậy, nhiều người trong số họ đã quen biết nhau từ nhỏ, hiểu rõ loại gà rừng ở mấy trường vô danh tiểu tốt thế này cứ thích khoe mẽ trèo cao, bọn họ liền chán ghét mà ngó ngó bộ dáng của con chim trắng nọ.

Vì vậy khi Chúc Vi Tinh ứng phó xong phóng viên mà vào tìm chỗ ngồi thì phát hiện có hai sinh viên ngồi ghế ngoài nhưng không ai có ý định nhường đường cho cậu.

Trận chung kết mới có khán giả tham gia, cho nên chỗ ngồi của hai trận bán kết có thể tùy ý sắp xếp, Chúc Vi Tinh quét mắt một vòng, bèn nghĩ hay là đi vào một góc.

Có điều một chàng trai gần đó cũng khá tốt, nhường cho cậu một chỗ, lúc sau còn ló qua bắt chuyện: "Tôi biết viện Nghệ thuật U, lúc tôi đến viện Thể thao U chơi có đi ngang qua cổng trường của các cậu."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Chúc Vi Tinh vốn không có hứng thú nói chuyện bèn nghiêng đầu.

Đó là một sinh viên da dẻ ngăm đen, trước ngực đeo thẻ số 57.

Số 57 nhỏ giọng nói: "Trường của tôi cũng xoàng xoàng thôi, giữa đường bị đổi."

Chúc Vi Tinh không quen phiếm chuyện với người lạ, chỉ có thể nói: "Vậy là cậu rất lợi hại."

Số 57: "Không có, bởi vì tôi chỉ chơi có mỗi bài đó mỗi khi thi đấu, lần này cũng là thật giả lẫn lộn bù cho đủ số thôi, giờ tôi phải đổi kỹ thuật ở trận bán kết mới được."

Chúc Vi Tinh không biết nên tiếp lời thế nào, bèn gật đầu.

Thế nhưng số 57 như đã quen: "Mấy người vừa nãy không nhường chỗ cho cậu đều là người của Đại học Âm nhạc U đó, hừ, đồ nhỏ mọn, uổng công tôi còn muốn thi nghiên cứu sinh vào đó. Mà này, cậu là người thành phố U, vậy có biết ai được nằm trong danh sách đề cử của khu không?"

Chúc Vi Tinh bối rối: "Cái gì?"

Số 57: "Danh sách đề cử, không cần phải cạnh tranh với hàng trăm người để tham gia vào vòng sơ loại tháng trước mà trực tiếp tiến thẳng vào hôm nay luôn. Toàn quốc có năm khu, mỗi khu chỉ có một người được vé đề cử thôi, chính là được ban giám khảo ưu ái đó, bốn người khác nghe nói đều là mấy gương mặt cũ, thế mà lần này không ai trong Đại học Âm nhạc U mắt cao hơn trời được vé cả.

- -------------------------

*Dẻ: Ôi mấy bạn ơi, tôi sa sút đến độ quên luôn cái tên Kim Minh Nguyệt để phải đi mò lại chương cũ coi nữa huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play