Sau khi chịu thiệt một lần, Cố Bạc Tranh đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, BOSS Cố đã nhận thức rõ ràng hơn về khả năng chịu đựng của mình, không thể mở nguồn, chỉ có thể ngăn dòng, ngăn chặn bản thân từ gốc rễ bởi vì xúc động mà gây họa. Diệp Hân Ngu Dương ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: Anh thật sự nghĩ lã bà đây là Hello Kitty à.
Vì vậy, sau trận này tình hình đã hoàn toàn đảo ngược, Cố Bạc Tranh hoàn toàn trở thành Liễu Hạ Huệ, nhiều nhất chỉ dám ôm hôn chứ cũng không dám làm gì quá đáng nữa, còn Diệp Hân Ngu Dương thì càng thêm phóng túng hơn, cô thoải mái chạm vào anh từ trên xuống dưới, chỉ cần Cố Bạc Tranh đến gần thì nữ vương Diệp lập tức dán sát vào, đôi tay linh hoạt như rắn không xương trơn tru vuốt ve eo anh, đi tới đi lui trên đường viền cơ bụng. Cơ thể Cố Bạc Tranh như bị lập trình sẵn, mỗi khi Diệp Hân Ngu Dương chạm vào thì anh lập tức có phản ứng, chẳng cần có thời gian đệm, vậy nên lần nào Cố Bạc Tranh chỉ có thể chạy trốn trong tình trạng thảm hại.
Có một lần Cố Bạc Tranh đã chịu đựng không nổi nữa, anh nắm chặt đôi tay nghịch ngợm kia rồi lên tiếng với giọng điệu ‘gay gắt’: "Xin thí chủ tự trọng!"
Diệp Hân Ngu Dương bị nắm một tay nhưng tay kia thì vẫn còn trống, tay kia của cô vẫn cố chấp trượt theo đường viền bụng săn chắc của anh: "Thầy Cố, bây giờ rốt cuộc là ai nắm ai?"
Cố Bạc Tranh cảm thấy bi thương vô cùng: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”
Diệp Hân Ngu Dương ngoan ngoãn dừng tay: “Hmm, nếu gió đã ngừng thì sao cây vẫn cứ rung?”
Cố Bạc Tranh lập tức đáp lại: “Quán tính.” Rồi anh tiến tới hôn cô một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT