Editor: Celine
Dịch An nhấp môi không nói, đi theo cậu.
Hai người đi thẳng đến một chỗ trũng, là lòng sông khô cạn biểu thị nơi này đã từng có con sông chảy qua.
Sở Vệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đàn nhạn bồ câu đang bay vòng quanh phía trên.
Đây là nguyên nhân cậu lựa chọn đi theo hướng bay của chim nhạn bồ câu, căn cứ vào kinh nghiệm của chính mình, nhạn bồ câu thường ở thời điểm chạng vạng bay về nơi có nguồn nước.
Sở Vệ lựa chọn một nhánh tách khỏi con sông, lấy ra hai cái xẻng, trong đó một cái đưa cho Dịch An, hai người ăn ý mà đào xuống cùng một vị trí, chỉ chốc lát liền phát hiện những hạt cát bị ẩm.
Hai người lại đào thêm một hồi, thực mau liền đào tới mạch nước.
Làn đạn lúc này:
【 thế nhưng thật sự đào được nước ??? 】
【…… Sở Vệ cũng có chút bản lĩnh a 】
【 trùng hợp đi, không nhìn thấy Dịch An thượng giáo vẫn luôn ở bên cạnh a, khẳng định là bắt chước người khác 】
【 giống như không phải bắt chước a, động tác của Sở Vệ cùng Dịch An tựa như là cùng lúc……】
【 đừng cãi nhau, xem tiếp không phải sẽ biết sao 】
Không mất quá nhiều công sức, Sở Vệ liền dùng thu thập được một xô nước.
Dịch An thấy đã tìm được nước, liền lấy ra khẩu súng, nhắm thẳng vào đàn chim, muốn hoàn thành thêm nhiệm vụ thu hoạch nguyên liệu nấu ăn.
Hai tiếng súng vang lên, hai con nhạn bồ câu rơi xuống bãi cát.
Dịch An điều chỉnh góc độ, vừa nhắm tâm vào một con khác, lại nghe “Hưu” một tiếng, một mũi tên tinh chuẩn bắn trúng một con nhạn bồ câu.
Hắn xoay người thì thấy, quả nhiên là Sở Vệ dùng cung tiễn bắn trúng.
Dịch An có chút kinh ngạc, hắn đã từng dùng cung tiễn cho nên rất rõ ràng, cung tiễn cũng không dễ sử dụng, chỉ việc đem cung kéo căng cũng yêu cầu độ thuần thục nhất định, càng đừng nói đến việc dùng nó đi săn.
Nhưng thoạt nhìn Sở Vệ lại dùng cung rất thuần thục, không chút nào cố sức.
“Cậu đã từng luyện tập cung tiễn sao?” Dịch An tò mò hỏi.
Sở Vệ lại kéo một mũi tên khác, đang ngắm chuẩn khoảng cách, hướng về phía Dịch An cười cười: “Lúc trước có học qua.”
Cậu không nói dối, làm một streamer mỹ thực mạo hiểm, việc sử dụng thuần thục các loại công cụ để đạt được nguyên liệu nấu ăn cũng là một yêu cầu bắt buộc, dùng nhiều lần liền thuần thục.
Dịch An lại lý giải thành cậu ở trong gia tộc từng học tập qua, yên lặng ở trong lòng đánh giá một câu: “Thực không tồi”, liền không tiếp tục truy hỏi, bắt đầu đi nhặt nhạn bồ câu trên mặt đất.
Tổng cộng nhặt được sáu bảy con bỏ vào trong rương, lúc này Dịch An lại ngẩng đầu thấy Sở Vệ lấy ra dao găm, đi thu hoạch rau dại trên vách đá.
Dịch An khó hiểu, đi về phía Sở Vệ.
Thấy Dịch An đến gần, Sở Vệ đơn giản giải thích nguyên nhân: “Có thể làm thành đồ ăn.”
Làn đạn từ lúc bắt đầu đã nổ tung:
【 vừa mới bắn trúng đàn chim chính là bản thân Sở Vệ sao, không phải là thế thân hả? 】
【 người phía trước ngươi nói xem, hắn vẫn luôn xuất hiện trong màn ảnh, lấy đâu cơ hội tìm người giống hắn như đúc tới thế thân? 】
【 ta thấy cái động tác bắn tên kia có chút soái là chuyện như thế nào 】
【 hù người mà thôi, biết dùng cung tiễn thì có gì mà ghê gớm? 】
【 không ai chú ý tới Sở Vệ mới vừa nói muốn ăn cỏ dại sao? 】
【 điều kiện có kém như nào, cũng không cần phải ăn cỏ dại đi, quá khó ăn a 】
【+1, nếu là ta ở hiện trường, ta tình nguyện uống dinh dưỡng dịch 】
Sở Vệ thu thập xong rau dại, Dịch An đóng gói tốt thú săn cùng nhạn bồ câu, hai người liền thương lượng chạy tới điểm tập kết.
Đi được vài bước, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện hai bóng người, kia đúng là Hoắc Nhiên cùng Thẩm Duyệt.
Hai người hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, lại đây nhìn xem Sở Vệ cùng Dịch An có cần hỗ trợ hay không, rốt cuộc vừa rồi là Sở Vệ chủ động tiếp nhận được nhiệm vụ khó nhất này.
Hoắc Nhiên một bên hướng Sở Vệ Dịch An vẫy tay, một bên dọc theo đường núi đi qua phía họ: “Các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đến đâu rồi?”
Không đợi Sở Vệ cùng Dịch An trả lời, việc ngoài ý lại xảy ra.
Hoắc Nhiên không cẩn thận, dẫm lên một khối đá vụn, thân mình uốn éo, ngã ở trên mặt đất.
Thẩm Duyệt tức khắc thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới xem xét tình huống của hắn.
Sở Vệ cùng Dịch An cũng vội vàng chạy qua.
Hoắc Nhiên ôm lấy mắt cá chân, chỗ mắt cá chân đã sưng đỏ một mảng lớn, Hoắc Nhiên nhăn mặt, vì đau mà rơm rớm nước mắt.
Thẩm Duyệt đem Hoắc Nhiên ôm vào trong ngực, nhịn không được mà an ủi, trong mắt tất cả đều là đau lòng cùng tự trách, chính mình thế nhưng không bảo vệ tốt Hoắc Nhiên, này thật sự là làm hắn không thể chấp nhận được.
Sở Vệ đi đến trước mặt hai người, buông trang bị trong tay, khom lưng ngồi xổm xuống, xem xét thương thế của Hoắc Nhiên, tiếp theo hướng về phía Hoắc Nhiên lộ ra một nụ cười an ủi: “Hẳn là không có thương tổn đến xương cốt, ta biết một ít phương pháp trung y, giúp ngươi trước tiêu sưng?”
【 có ý gì, trung y? Đây là cái gì? 】
【 trung y là cái gì? Chưa từng nghe qua 】
Làn đạn thể hiện nghi vấn, theo sau có người xem nhịn không được ra tới giải thích:
【 trung y nghe nói là một loại trị liệu của nền văn hóa Hoa Hạ từ mấy vạn năm trước 】
【 trung y đã sớm thất truyền, đã được đề qua trong lịch sử 】
Làn đạn càng thêm sôi trào:
【 Sở Vệ đang đùa cái gì vậy, hắn sao có thể biết về phương pháp đã thất truyền? 】
【 thật là, vừa rồi còn có chút hảo cảm với hắn, giờ lại thấy hắn khoác lác 】
【 đừng tới gần Hoắc Nhiên của chúng ta! 】
【 nếu Sở Vệ biết trung y, ta liền phát sóng trực tiếp biểu diễn đập đá bằng ngực! 】
Thẩm Duyệt nghe được lời này cũng có chút mông lung, hắn nhưng thật ra ở trong sách nhìn thấy liệu pháp trung y này.
Bất quá Sở Vệ nói cậu biết loại liệu pháp đã thất truyền từ lâu, Thẩm Duyệt trong lòng rất chần chờ, nhưng đối diện hắn lại là ánh mắt tràn đầy tự tin của Sở Vệ.
Hoắc Nhiên đau đến nhíu mày, hắn lôi kéo ống tay áo Thẩm Duyệt, ý bảo có thể thử xem, Thẩm Duyệt lúc này mới gật đầu đáp ứng.
Sở Vệ khóe miệng hơi cong lên một chút, nhẹ nhàng đặt lên vết thương của Hoắc Nhiên.
Máy theo dõi sau tổ tiết mục cũng thấy được một màn này, dự cảm đây sẽ là một phần nổi bật để marketing, liền vội vàng chỉ thị màn ảnh quay cận cảnh Sở Vệ.
Trong màn ảnh, chỉ thấy Sở Vệ lần theo kinh lạc* cùng huyệt vị, thủ pháp thuần thục lặp lại các động tác đẩy, lấy, ấn, xoa. Vừa mới bắt đầu Hoắc Nhiên còn đau đến hít hà một hơi, không đến một lúc đôi lông mày nhíu chặt liền chậm rãi giãn ra, cùng mấy người khác tò mò nhìn chằm chằm Sở Vệ thao tác.
( Kinh lạc được hiểu là các đường vận hành khí huyết toàn thân )
Hơn mười phút sau, trên mặt Hoắc Nhiên toàn là kinh hỉ, bởi vì mắt cá chân hắn đã hoàn toàn không sưng đỏ giống vừa rồi nữa, đau đớn trên thân thể cũng giảm bớt rất nhiều.
Sở Vệ dừng động tác, dặn dò Thẩm Duyệt chăm sóc cẩn thận, Hoắc Nhiên cảm kích lớn tiếng nói lời cảm ơn, Thẩm Duyệt một bên nói lời cảm ơn, một bên lại cảm thấy ngại ngùng khi nghi ngờ cậu. Cặp đôi chồng chồng nhìn về phía Sở Vệ, ánh mắt đều mang theo tia cảm kích cùng sùng bái.
Ở trước màn ảnh thấy toàn bộ hành trình, người xem nhất thời lặng im, làn đạn lại bất ngờ không có bình luận nào, sau đó màn hình bắt đầu phát lại cảnh đặc tả thủ pháp trung y của Sở Vệ, mọi người lúc này mới như tỉnh lại sau cơn mộng.
【 Đây…… Đây là thủ pháp trung y đã thất truyền? 】
【 Sở Vệ thật sự có bản lĩnh a 】
【 Vị vừa mới nói phát sóng trực tiếp đập đá bằng ngực còn ở đây sao? Tính toán khi nào phát sóng trực tiếp? Đừng quên kêu chúng ta 】
【 Này không phải là có kịch bản đi? 】
Tiết mục tổ nhìn làn đạn không ngừng nhấp nháy cùng phản hồi của khán giả, nhất thời cũng là vừa mừng vừa sợ, lập tức kêu biên tập cắt nối nhanh chóng đem đoạn video đăng lên official weibo, tranh thủ sự việc này leo lên hot search.
Lúc này bốn người lại một lần nữa đi chuyển, dựa theo gợi ý của Sở Vệ, Thẩm Duyệt cõng Hoắc Nhiên nhanh chóng đi tới chỗ đỗ phi hành khí, lấy băng quấn cùng bôi thuốc, còn lại Sở Vệ cùng Dịch An mang theo nước cùng nguyên liệu nấu ăn đi đến chỗ tập trung trước.
Sở Vệ kiên trì tiếp nhận các dụng cụ nặng trên tay Dịch An, cậu lo lắng tuy rằng các trang bị hỗ trợ này sẽ gây bất lợi cho hai chân của Dịch An.
Dịch An không thuyết phục được Sở Vệ, chỉ có thể tùy ý để Sở Vệ cầm các vật tư trên tay, bàn tay hai người vô tình chạm vào cùng nhau, Dịch An âm thầm rút tay bề, mà Sở Vệ lại không để ý, nhìn ánh mắt Dịch An không được tự nhiên, quan tâm hỏi: “Có ổn không?”
Dịch An mím môi, nhàn nhạt đáp lại: “Không có việc gì.”
Sở Vệ gật gật đầu, âm thầm nghĩ chờ kết thúc ghi hình, cậu liền xem xét hai chân cho Dịch An, kỹ thuật trung y của cậu là đi theo thúc phụ (*chú) học tập, nếu có thể trợ giúp thương thế của Dịch An thì quá tốt rồi.
Không lâu sau, hai người liền tới chỗ tập trung.
Tổ của Vinh Cẩm có lẽ đã dựng xong lều trại, nhưng thực tế đều là Ivan làm, Vinh Cẩm chỉ ở một bên hoạt động cơ miệng.
Lúc này Vinh Cẩm đang ngồi trên ghế dài, dưới sự trợ giúp của Ivan chuẩn bị ăn cơm, bữa tối đã được tổ tiết mục chuẩn bị tốt, là thức ăn nhanh.
Vinh Cẩm nhìn Ivan bưng đồ ăn lên, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lại không thể không ăn. Thấy Sở Vệ đi đến, giống như gặp phải rác rưởi mà quay mặt đi.
Sở Vệ đồng dạng lựa chọn làm lơ hắn, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đầu tiên Sở Vệ tìm tổ tiết mục muốn giao nộp nước, đem nước đã thu thập đi chưng cất tinh lọc để dự phòng, rồi sau đó lại tìm tổ tiết mục muốn đồ làm bếp cùng một cái nồi, tính toán dùng nhạn bồ câu đã bắt được cùng rau dại làm bữa tối.
Dịch An bất động thanh sắc mà nhìn chăm chú vào Sở Vệ đang vội vàng chuẩn bị nấu cơm.
Chính mình cũng không có kinh nghiệm nấu cơm, trong quá khứ, bởi vì nguyên nhân công việc, phần lớn là uống dinh dưỡng dịch bổ sung thể lực. Nhưng chính mình lại thường xuyên vào những lúc nhàn hạ lặng lẽ xem rất nhiều video mỹ thực trên Tinh Võng mà khao khát.
Trước khi tham gia tiết mục hắn cùng Sở Vệ ở chung mấy ngày, khi đó cũng là Sở Vệ gánh vác trách nhiệm nấu cơm. Sở Vệ làm cơm đều là cơm nhà vô cùng đơn giản, nhưng ăn lại mười phần mỹ vị, hiện tại nhớ tới còn có chút tưởng niệm.
Hiện tại Sở Vệ dùng nguyên liệu càng đơn sơ để nấu cơm, Dịch An ngược lại có chút mong chờ.
Dịch An thu hồi tầm mắt, nhìn về phía củi đốt Thẩm Duyệt cùng Hoắc Nhiên nhặt tới, tự giác đi qua gánh vác công việc nhóm lửa.
【 ta còn là lần đầu tiên thấy thượng giáo chỉ huy trên chiến trường lại nhóm lửa cho người khác 】
【 người phía trước, ngươi thế nhưng lại chú ý điểm này? Chẳng lẽ không phải là Sở Vệ rốt cuộc có thể nấu cơm hay không sao? 】
【 tới, Sở Vệ làm cơm có thể ăn được hay không? 】
【 sao có thể, đây là sa mạc có hiểu không, Vinh Cẩm đại nhân đều chỉ có thể ăn thức ăn nhanh mà bạn lữ hắn chuẩn bị
【 nói không chừng, hắn thật sự có thể làm ra, nhìn hành động trôi chảy của hắn này, không chút hoang mang, bộ dáng rất đáng tin cậy 】
【 làm nhanh lên, chúng ta đang rất mong chờ 】
Tại màn ảnh Sở Vệ hết sức chuyên chú mà xử lý nguyên liệu nấu ăn, đầu tiên là đem nhạn bồ câu nhổ sạch lông, lấy nội tạng, rửa sạch, rồi sau đó dùng đao cắt thành từng khối nhỏ, cho vào trong nồi ướp cùng gia vị cho ngấm, chờ dầu trong chảo đã đủ nóng, liền đem thịt đổ vào chảo xào lên, lại cắt chút hành tỏi gừng băm cho vào trong nồi, chờ thịt được xào chín có màu vàng cánh gián, liền cho một lượng nước vừa phải vào, sau đó nêm nếm thêm gia vị cho vừa miệng liền đậy vung nồi lại để hầm.
Nhân lúc này cậu bắt đầu xử lý rau dại. Loại rau dại này tên là Muối Hương Bách, lúc trước Sở Vệ từng dùng nó để nấu canh, loại thực vật này không độc mà còn có thể ăn, hơn nữa ăn vừa ngọt thanh lại giòn, là thứ đồ ăn không tồi.
Sở Vệ nhạt bỏ cuống rau dại cùng lá héo, chỉ để lại một nửa cây vì đó là vị trí ngon nhất, chờ thịt trong nồi chín mềm liền có thể cho rau vào.
Hơn nữa muối, đường cùng các gia vị khác đã ngấm vào trong thịt, cứ thế một nồi nóng hôi hổi, vừa thơm vừa bắt mắt cứ thế xuất hiện trước màn ảnh.
Lúc này tiết mục phát sóng trực tiếp đã mở ra hình thức trải nghiệm gián tiếp, chỉ cần người xem mở cái công năng này ra liền có thể tùy ý lựa chọn góc nhìn của bất kỳ vị khách mời nào, đồng thời cũng có thể trải nghiệm khứu giác cùng vị giác của người đó.
Không ít người xem tò mò lúc này đã không thể nhẫn nại được nữa, sôi nổi mở ra công năng, không nghĩ tới giây tiếp theo đã có một cổ mùi hương đồ ăn xông vào mũi, trong đó còn kèm theo hương thơm thanh thanh của thực vật thân thảo.
Làn đạn lúc này:!!!