Editor: Celine


Hai ngày sau, tổ tiết mục dùng phi hành khí mang theo các khách quý chính thức đi đến địa điểm ghi hình - tinh cầu Gaia.

Tại phòng chờ của chuyến bay, Sở Vệ từ tùy thân không gian lấy ra một cái bình giữ ấm, mở nắp ra, trong nháy mắt một cỗ tiên hương nồng đậm được khuếch tán ra khắp phòng.

Sở Vệ đem cái ly đưa cho Dịch An, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên: “Nếm thử xem thế nào.”

Dịch An tiếp nhận cái ly, rũ mắt nhìn chăm chú vào nước canh đặc biệt, lông mi giống như con bướm giương cánh run nhè nhẹ.

Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở tòa nhà truyền thông, hành vi của Sở Vệ liền vượt qua sự phán đoán của hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Sở Vệ sẽ rất vui mà tiếp thu kiến nghị của quân bộ cho cậu, ký tên lên công văn, nhưng cậu lại ở trước mặt mọi người tiêu hủy nó, rồi sau đó còn mang theo chính mình nhà.

Dịch An cho rằng sẽ không có tình cảnh về sau, Sở Vệ sẽ tỏ ra chán ghét hắn, nhưng Sở Vệ chẳng những không có chút nào không vui, thậm chí còn tại hai ngày này kiên nhẫn chăm sóc chính mình.

Dịch An nắm cái ly, đôi tay nắm thật chặt, đối với sự chăm sóc mấy ngày này mà có chút bất an, lại lần nữa hướng Sở Vệ nói: “Cảm ơn, ngài không cần cố ý chăm sóc ta.”

Sở Vệ đang ở thu thập ba lô, nghe được Dịch An nói, xoay người cười cười: “Ngươi không cần có cái gì gánh nặng, đây là điều ta nên làm. Ta còn muốn cảm tạ ngươi nguyện ý cùng ta cùng nhau tham gia cái tiết mục này.”

Sở Vệ nói là thật, cậu hướng Dịch An dò hỏicos nguyện ý tham gia tiết mục hay không, Dịch An suy xét rồi đồng ý.

Sở Vệ cảm thấy nếu Dịch An ở tình huống tự mình không tiện hành động mà còn nguyện ý tham gia, vậy chính mình cần phải chiếu cố hắn thật tốt.

Thực mau, phi hành khí tới địa điểm mục tiêu.
Cửa khoang phi hành khí chậm rãi mở ra, hai tổ khách quý khác thấy rõ cảnh tượng trước mắt đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Trước khi tới Gaia, mọi người sôi nổi nói cảnh sắc tuyệt đẹp của tinh cầu này, tài nguyên dồi dào, là nơi phù hợp cho chuyến lữ hành, thế nhưng không nghĩ tới trạm thứ nhất đã đem bọn họ đưa tới sa mạc.

Ở sa mạc phóng tầm mắt nhìn khắp nơi toàn là cát bay đá chạy, hoang tàn vắng vẻ, ngẫu nhiên có một vài thảm thực vật màu xanh lục điểm xuyết trong đó.

Làn đạn lúc này đã nổ tung rồi:

【 Hắc hắc hắc tổ tiết mục quá chó đi, trạm thứ nhất đã khó như vậy 】

【 Ha ha ha ha tổ tiết mục tuyệt đối là cố ý 】

【 Này là khẳng định a, một đám người thảnh thơi mà yêu đương quá tầm thường đi, một chút  đổi mới đều không có 】

Sở Vệ đẩy Dịch An, phóng mắt nhìn quang cảnh sa mạc trước mặt, chỉ thấy một cảm giác quen thuộc, trước khi xuyên tới nơi này cậu là một streamer về mỹ thực mạo hiểm, chuyên hành tẩu ở các vùng hoang vu dã ngoại, sa mạc tự nhiên cũng từng có dấu chân của cậu.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Vệ không tự giác cong lên, đối với hành trình tiếp theo sinh ra chút cảm giác mong chờ.

Dịch An quay đầu về phía trước mắt nhìn theo Sở Vệ, vẫn không phát hiện trên mặt cậu có bất kì cảm xúc khẩn trương nào, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Dịch An ở trong lòng khẽ thở dài, hắn hành quân lâu ngày, dù là hoàn cảnh ác liệt cũng chẳng có gì lạ đối với hắn, nhưng với Sở Vệ thì không phải.

Theo như những gì đã biết về quá khứ của Sở Vệ thì cậu đã từng là tiểu thiếu gia vô cùng được cưng chiều trong một gia đình quý tộc, bởi vì gia tộc lụi bại mà lẻ loi một mình, lại vì không có kinh nghiệm sống mà bị lừa hết tiền bạc.

Hiện tại đi đến hoàn cảnh hoang dã, nhận thức thiếu thốn về khó khăn sẽ gặp, lạc quan một cách mù quáng cũng là một điều có thể lý giải.

Dịch An âm thầm hạ quyết tâm, nếu Sở Vệ đã chiếu cố mình mấy ngày nay, vậy thì hắn cũng sẽ báo đáp lại đối phương, giúp đỡ cậu.

Lúc này người hướng dẫn mới đi đến trước mặt khách mời: “Hoan nghênh mọi người tham gia chương trình phát sóng trực tiếp 《 Chuyến lữ hành trên tinh cầu hoang 》 trạm thứ nhất tại vùng sa mạc khắc nghiệt! Các vị khách mời đã sẵn sàng cho một chuyến đi kích thích lại lãng mạn chưa?"

Trả lời hắn chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay cùng những âm thanh mệt mỏi đáp lại.

Người hướng dẫn tươi cười giảo hoạt tiếp tục nói:

“Vì chào mừng mọi người ngày đầu tiên bắt đầu chuyến lữ hành, buổi tối chúng ta sẽ tổ chức tiệc lửa trại tại địa điểm cách nơi này 10km.

Nhiệm vụ đầu tiên của các vị khách mời là chuẩn bị vật liệu cần dùng cho buổi tối. Yêu cầu các tổ khách mời tự phân chia công việc gồm tìm kiếm nguồn nước, thu thập củi gỗ cùng với dựng lều trại. Tổ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt nha!

Mặt khác nói nhỏ cho mọi người, tổ tiết mục cung cấp nguyên liệu nấu ăn có hạn, tổ khách mời nào có thể thu thập được nguyên liệu nấu ăn trong quá trình này, sẽ được khen thưởng.

Vậy nên đề nghị các tổ khách mời nâng cao tinh thần, lựa chọn dụng cụ thích hợp ở chiếc thùng bên trái nào!"

Người hướng dẫn vừa nói xong, một vị khách mời - Vinh Cẩm lên tiếng:

"Chúng tôi sẽ dựng lều trại, còn lại các người tùy ý.”

Vinh Cẩm tự nhận mình là người cao quý vì thuộc dòng tộc Vinh thị - một gia tộc đẳng cấp, sẽ được ưu tiên lựa chọn trước.

Vinh Cẩm tiếp nhận lời truyền đạt qua kính râm của bạn lữ Ivan, không đợi 2 tổ khách mời đáp lại, mang theo Ivan tiến lên trước.

Hắn không muốn tìm nước cùng củi gỗ trên sa mạc, vẫn là dựng lều trại tương đối đơn giản.

Một thanh âm thanh thúy đánh gãy lời hắn: “Uy, nhiệm vụ muốn mọi người cùng nhau thương 
lượng, ngươi như vậy không quá lễ phép đi?”

Người nói chuyện tên pà Hoắc Nhiên, trực tiếp mở miệng chất vấn Vinh Cẩm.

“Ha?” Vinh Cẩm khinh thường mà quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, trong lòng có chút ấn tượng, hắn hình như là diễn viên của một bộ phim truyền hình, còn rất nổi tiếng. Nhưng loại diễn viên này sao có thể so với thân phận cao quý như mình.

Tầm mắt Vinh Cẩm dừng lại trên người Sở Vệ đứng bên cạnh Hoắc Nhiên, nhận ra Sở Vệ chính là cái tên có giá trị căn nguyên bằng 0, vẻ mặt đen đủi mà quay đi.

"Hoắc Nhiên."

Khách mời tên là Thẩm Duyệt mở miệng khuyên giải, ở nơi máy quay không quay tới đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Nhiên, tiết mục vừa mới bắt đầu, hắn cũng không muốn Hoắc Nhiên bởi vì khắc khẩu là lên hot search, hắn cũng hiểu rõ phương thức marketing của tổ tiết mục, đây đúng là kiểu mà tổ tiết mục muốn.

Hoắc Nhiên thấy thế cũng rõ ý tứ của hắn, không cần phải nhiều lời nữa.

Thẩm Duyệt là luật sư tiếng tăm lẫy lừng của Liên Bang, có tu dưỡng, hắn lễ phép hỏi Sở Vệ cùng Dịch An: “Sở tiên sinh, Dịch tiên sinh, hai vị muốn lựa chọn nhiệm vụ sao?"

Sở Vệ cùng Dịch An liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Sở Vệ lộ vẻ ngoan ngoãn tươi cười: “Các vị chọn trước đi.”

“Này……” Thẩm Duyệt cùng Hoắc Nhiên nhưng thật ra không đoán được Sở Vệ lại dễ nói chuyện như vậy, bọn họ đã xem qua tư liệu của Sở Vệ, biết rằng cậu cùng Vinh Cẩm giống nhau đều xuất thân quý tộc, còn tưởng rằng Sở Vệ nhiều ít cũng sẽ mang chút tính tình của tiểu thiếu gia quý tộc.

“Chúng ta muốn chọn tìm củi gỗ, có thể chứ?” Thẩm Duyệt hỏi.

Sở Vệ đã sớm đoán được lựa chọn của bọn họ, trong 3 nhiệm vụ, tìm nguồn nước là khó khăn nhất, nhưng đối với chính mình mà nói, đây  cũng không phải chuyện khó khăn, vì thế lưu loát đáp ứng.

Sau khi Thẩm Duyệt cùng Hoắc Nhiên lễ phép nói cảm ơn, liền từng người cầm dây thừng cùng thanh đao, hướng tới cây mộc tùng cách đó không xa.

Sở Vệ ngẩng đầu nhìn không trung, thấy ngẫu nhiên có vài con nhạn cùng bồ câu bay qua, trong lòng đã có kế hoạch.

Cậu dặn dò Dịch An chờ chính mình, cậu đi qua chỗ thùng dụng cụ lấy công cụ.

Thùng dụng cụ có dao găm, đao, xẻng, dây thừng, ba lô, đá đánh lửa, trong đó còn có pháo, súng và cung tên, Sở Vệ đoán có thể là tổ tiết mục cung cấp thêm công cụ thu hoạch đồ ăn.

Sở Vệ lấy ba lô, nhét vào bên trong vài món đồ dùng tất yếu, sau đó ở pháo, súng cùng cung tên phân vân.

Nhưng làn đạn lại bắt đầu bùng nổ,kỳ thật từ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, trên Tinh Võng liền truyền ra các loại tin tức, nào là Sở Vệ đánh bạc nợ một khoản tiền, nào là Sở Vệ vì thiếu tiền mà cưỡng bách Dịch An cùng tham gia tiết mục, những tin tức này khiến người xem có hảo cảm không tốt với Sở Vệ, cho nên lúc này có rất nhiều làn đạn* (bình luận) tỏ ý bất mãn cùng cười nhạo.

【 Sở Vệ đang xem cái gì vậy, hắn cảm thấy chúng ta sẽ tin hắn giả bộ sao? 】

【 Ai không biết hắn đã từng là tiểu thiếu gia ăn không ngồi rồi. 】

【 Hắn sẽ không chọn loại cung tên lạc hậu này đi? 】

Đột nhiên một bàn tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng phủ lên pháo, súng cùng cung tên, bên tai Sở Vệ truyền đến thanh âm lười biếng mà lại hơi mang thiếu niên: “Tuyển pháo hoặc súng đi, tầm bắn khá xa.”

Sở Vệ mở to hai mắt, chỉ thấy người xuất hiện ở bên người cậu, rõ ràng Dịch An vừa mới còn ngồi trên xe lăn.

Dịch An còn cúi đầu thử nghiệm pháo cùng súng, thấy Sở Vệ chưa đáp lại, liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Sở Vệ giật mình, bình tĩnh mà giải thích: “Là trang bị hỗ trợ hành tẩu, có thể duy trì một đoạn thời gian.”

Sở Vệ đối với sự vật mới mẻ có độ tiếp thu rất cao, nháy mắt liền hiểu ý của Dịch An, nhẹ nhàng cười hai tiếng, ngay sau đó cầm lấy cung tên, dùng giọng điệu sung sướng nói: “Như vậy liền không cần rối rắm.”

Dứt lời liền đeo ba lô lên, hướng về phía ngược lại đích mà đi.

Làn đạn nháy mắt:

【 Hắn đây là đi đâu? Chẳng lẽ liền phương hướng đều nhận sai? 】

【 Không làm nhiệm vụ sao? Chưa gì đã tự sa ngã? 】

【 Cứu cứu, làm ơn Sở Vệ không cần liên lụy Dịch An thượng giáo cùng chịu xử phạt 】

Dịch An nhìn phương hướng Sở Vệ đi, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Bởi vì đó là, chính mình còn chưa kịp nói ra, phương hướng nơi có nguồn nước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play