Vừa rồi cô còn hôn mê, nếu tiếp tục như vậy, thật sự không biết sẽ thành cái dạng gì.

Thẩm Mai lấy ra một cái bánh bột bắp từ trong lòng ngực, đây là bữa trưa của cô, cố ý để lại cho Thẩm Thanh Nguyệt.

Bà nội muốn “chỉnh lại” tính tình của Thẩm Thanh Nguyệt, vô luận như thế nào cũng không có khả năng cho cô ăn.

Thẩm Mai vội vàng xoa xoa nước mắt nói: “Nguyệt Nguyệt, ăn hai miếng đi. Đừng chà đạp bản thân, chị cả không để em phải lấy chồng, về sau chị sẽ nuôi em.”

Thẩm Thanh Nguyệt còn chưa kịp nhận bánh bột bắp, liền nghe thấy tiếng châm chọc mỉa mai từ bên ngoài truyền đến: “Nha. Ban ngày ban mặt liền trốn ở trong phòng ăn vụng, loại không cha không mẹ đúng là không có giáo dưỡng.”

Người đang nói là tam thẩm, bà ta sinh năm cô con gáo liên tục, rốt cuộc sinh được đứa con trai, hận không thể vểnh cái đuôi lên tận trời!

Luôn khi dễ ba chị em các cô.

Thẩm Mai nghe được lời này, sắc mặt trắng nhợt, nói: “Em coi như bà ta đang đánh rắm đi, mau ăn đi.”

Thẩm Thanh Nguyệt cũng biết thân thể mới là tiền vốn. Nhanh chóng ăn hai miếng bánh bột bắp. Có ít đồ ăn lấp bụng, dạ dày cũng bớt đau rất nhiều.

Ăn no mới có thể phản kháng.

Thẩm Thanh Nguyệt biết sẽ có một trận đánh ác liệt cần đối mặt.

Hiện tại cô cũng không phải là một cô gái nhỏ nũng nịu, trọng sinh trở về, tâm hồn cô đã là người lăn lê bò lết vài thập niên.



Đối phương ỷ vào chuyện cô là cô gái nhỏ tuổi, không bỏ được sĩ diện, nhưng so với chuyện cả đời, thể diện có là cái gì đâu?

Thẩm Thanh Nguyệt ăn xong bánh bột bắp. Lập tức đứng dậy xông ra ngoài. Đối diện với tam thẩm Lưu Ngọc đang nói lời âm dương quái khí: “Mới vừa nghe thấy tiếng chó kêu, tam thẩm vẫn nên học nói tiếng người đi.”

Lưu Ngọc lập tức như bị pháo đốt: “Mày nói ai là chó, không lớn không nhỏ. Không giáo dưỡng!”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Nói giống như thẩm có giáo dưỡng vậy, miệng còn thối hơn hố phân trong thôn, chuyện ba mẹ tôi qua đời còn bị thẩm treo bên miệng cả ngày?

Các người chiếm nhà tôi còn ngại không đủ, đôi khi ông trời thật không có mắt. Sao lại dẫn ba mẹ tôi đi, người vừa ngu vừa ác, miệng lại thối như thẩm mới nên đi chết.

Thật ứng với câu nói, người tốt không trường mệnh, tai họa để lại ngàn năm.”

Lưu Ngọc lập tức đỏ mặt, thở hổn hả hổn hển, không nghĩ tới, trước kia Thẩm Thanh Nguyệt vốn ít nói, nhưng vừa mở miệng còn sắc hơn dao.

Lưu Ngọc như bị chọc điên, ngao một tiếng liền xông tới, trong ánh mắt lóe lên tia ác độc: “Xem tao đánh chết mày không.” Bà ta quá tức giận, thanh âm đều run run!

Thẩm Mai thấy bà ta muốn tới gần Thẩm Thanh Nguyệt, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt đã có lá gan chọc giận bà ta, liền có biện pháp.

Cô lập tức thuận tay cầm cái cào phân lên, không chờ tam thẩm Lưu Ngọc tới gần liền trực tiếp dùng cây cào phân đập tới.

Cái cào phân dơ bẩn, thậm chí còn có một ít uế vật. Làm Lưu Ngọc liên tiếp nôn khan.

Lưu Ngọc tức điên rồi, ở Thẩm gia nhà không có địa vị nhất chính là đại phòng, vốn dĩ hai vợ chồng đại phòng đều thành thật, lại sinh ba cô con gái, ở Thẩm gia trọng nam khinh nữ, chính là nguyên tội.

Hiện giờ hai vợ chồng đại phòng mất khi sửa đường trong thôn.



Địa vị vốn không cao càng tràn ngập nguy cơ. Ngày thường, mấy đứa con gái đại phòng bị người ta xoa tròn bóp dẹp cũng không rên một tiếng.

Lưu Ngọc không biết nàng vì sao đột nhiên ại đanh đá như vậy.

Nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Nguyệt dám can đảm phản kháng, còn mắng bà ta là chó, bà ta tức điên chửi ầm lên. Cả người đều bừng bừng lửa giận.

Tam thẩm Lưu Ngọc càng tức giận càng nói không lựa lời: “Con đ- kia, mày đừng đắc ý. Hiện tại ức hiếp người nhà, chờ đến khi kết hôn sẽ có người trị mày. Đến lúc đó một ngày bị đánh ba trận!”

Thẩm Thanh Nguyệt trọng sinh trở về, vốn mang theo một cổ ác khí. Lời này của Lưu Ngọc không khác gì thêm dầu vào lửa.

Nghĩ đến kết cục của ba chị cô trước khi trọng sinh, đều là bị người Thẩm gia bán đổi thành căn phòng lớn.

Người Thẩm gia sống hạnh phúc, đều dựa vào chuyện hút máu các cô.

Nếu Thẩm Thanh Nguyệt là một cô gái hai mươi tuổi chưa trải sự đời, thì không có cách nào chống lại. Nhưng cô trọng sinh, cũng không sợ bọn họ, cùng lắm thì dùng mạng cùng bọn họ đấu một trận!

Trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Thanh Nguyệt trở nên vô cùng đáng sợ.

Lưu Ngọc có chút bị dọa. Nhưng vừa nhìn lại, vẫn là Thẩm Thanh Nguyệt trước kia, nên bà ta chỉ cho là bản thân tức quá, hồ đồ hoa mắt.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tôi không gả.”

Lưu Ngọc càng giãy giụa, cái cào phân như mọc đôi mắt, bà ta không thể tránh được. Mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thối!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play