Năm 1985 gió xuân thổi qua, cuộc sống ở Lưu gia thôn càng ngày càng thịnh vượng. Đầu năm nay, đại đội thôn hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, chia ruộng cho dân chúng.
Không giống như trước kia mọi người ăn chung một nồi. Về sau, ai có năng lực, ai cần mẫn thì sẽ kiếm được nhiều tiền. Còn không phải sao, trong thôn đã có mấy nhà đã bắt đầu xây nhà ngói, gạch đỏ chỉnh tề, mua cái xe, ai nhìn cũng phải đỏ mắt.
Thôn trưởng nói, về sau ai cũng có cơ hội xây căn phòng lớn. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hận không thể thành người xây nhà tiếp theo trong thôn.
Thẩm gia cũng là một trong số đó. Thẩm nhị thúc và Thẩm tam thúc không có việc gì đều thích lượn lờ chỗ trưởng thôn, hỏi xem có thể được phê duyệt một khối đất nền xây nhà hay không?
Lại đi tìm thợ ngói hỏi xem xây một căn phòng lớn thì cần bao nhiêu ngói, trong lúc nhất thời trong thôn lại truyền ra rất nhiều lời đồn, nói Thẩm gia chuẩn bị xây nhà.
Muốn trở thành người thứ tư xây nhà ở Lưu gia thôn.
Thẩm gia người mấy ngày nay đi đường đều mang phong, cả nhà già trẻ liền hận không thể đem xây nhà chuyện này viết trên mặt. Nơi chốn lộ ra người phùng hỉ sự cao hứng.
Chỉ có Thẩm gia đại phòng khí áp rất thấp.
Trong phòng, Thẩm Thanh Nguyệt nhìn ván giường cũ nát, lều tranh lọt gió bốn phía, nhìn đôi tay trắng nõn trước mắt, nước mắt không nhịn được trượt ra khỏi hốc mắt.
Cô cư nhiên đã trọng sinh.
Đời trước Thẩm Thanh Nguyệt quá khổ, khi còn trẻ bị bắt gả chomột tên say rượu. Cứ uống vào là lại bạo hành, hai người không có con.
Còn bởi vì chuyện này bị người toàn thôn nhạo báng không dám ngẩng đầu lên.
Về sau tên tửu quỷ kai uống say ngã xuống mương, tới ngày hôm có người phát hiện thì đã chết rồi.
Thẩm Thanh Nguyệt còn trẻ đã bắt đầu thủ tiết, đều nói trước cửa quả phụ lắm thị phi, đặc biệt là còn ở nông thôn. Ngắn ngủn mấy năm cô đã phải gặp rất nhiều chuyện ghê tởm mà nhiều người cả đời cũng không gặp bao giờ.
Chịu khổ nửa đời người, thật vất vả làm lụng, cũng mua được nhà ở thành phố lớn. Vốn tưởng rằng ngày lành đã tới, ai mà biết mới vừa nằm ngủ một giấc vậy mà cô đã trở về thời trẻ, khi vẫn còn ở nhà mẹ đẻ.
Hiện tại đúng là thời điểm mấu chốt, lúc ông bà nội đang muốn dùng lễ hỏi giá trên trời để bán cô cho người ta.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Thẩm Thanh Nguyệt ngẩng đầu liền thấy chị cả Thẩm Mai, hốc mắt cũng đang phiếm hồng.
Nước mắt Thẩm Thanh Nguyệt lại như suối chảy ra.
Nhà cô cũng không biết bị cái gì nguyền rủa, không có một ai sống tốt.
Chị cả của cô chăm chỉ, thiện lương, sớm đã bị ép khô, cuối cùng phải buông tay rời khỏi thế gian.
Thẩm Mai năm nay cũng mới 24 tuổi, lớn hơn Thẩm Thanh Nguyệt 4 tuổi, cô còn có một đứa em gái Thẩm Tú, năm nay 17 tuổi. Đều nói trưởng tỷ như mẹ, ba mẹ các cô đã mất, chỉ để lạiba chị em các cô.
Đứa nhỏ không mẹ không ai đau. Thẩm gia không chia nhà, đại phòng, nhị phòng và tam phòng đều ở cùng một chỗ.
Rõ ràng ba chị em các cô ở trong chính ngôi nhà của mình, lại có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Một thời gian trước, ông bà nội làm chủ, để ba chị em đại phòng bọn họ qua hạ phòng ở, để lại phòng của bọn họ cho nhà Thẩm tam thúc.
Cái gọi là hạ phòng, ban đầu chỉ là một cái nhà kho nhỏ, để đồ vật linh tinh. Về sau tìm gạch cũ và đất đỏ xây thêm, vô cùng ẩm ướt.
Nếu mọi người Thẩm gia chỉ làm như vậy, cũng liền thôi.
Chính là người vốn được một tấc lại muốn tiến một thước, làm như vậy vẫn thấy không đủ. Hiện tại Thẩm gia còn muốn xây tân phòng, tiền không đủ, thế nhưng đánh chủ ý lên người Thẩm Thanh Nguyệt.
Rốt cuộc mấy đứa con gái trong nhà, cũng không có đứa nào đẹp bằng Thẩm Thanh Nguyệt. Nên bọn họ muốn gả cô đi, đổi lấy một ngàn đồng tiền để xây nhà.
Thẩm Thanh Nguyệt không chịu, bọn họ liền không cho cô đồ ăn, để cô “Tỉnh ngộ lại.”
Trên mặt chị cả Thẩm Maibây giờ còn có một dấu bàn tay, không cần phải nói cũng biết là bị bà nội Từ Tú Chi đánh.
Ở trong lòng bà nội, ba đứa nha đầu này không đáng là gì? Hơn nữa có hiếu đạo trấn áp, nên bà luôn cao hơn một cái đầu.
Kể cả thôn trưởng tới cũng không thể quản được loại việc nhà này.
Chị cả Thẩm Mai thấy cô khóc thành cái dạng này, trên mặt mang theo sự đau lòng, nói: “Chúng ta không gả. Nguyệt Nguyệt đừng khóc.”
Rõ ràng là khuyên, nước mắt Thẩm Mai cũng thi nhau rớt xuống. Không cha mẹ, khổ!
Hiện tại bên ngoài đang thảo luận chuyện Thẩm gia muốn xây nhà, nhị thúc, tam thúc lại là người sĩ diện, sợ sẽ là vì hai chữ “mặt mũi”, Thẩm Thanh Nguyệt nhất định phải gả đi.
Thời buổi này, người có thể bỏ ra một ngàn đồng tiền để cưới vợ, nhắm mắt cũng biết không phải là gia đình tốt.
Thẩm Thanh Nguyệt dù lợi hại, cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi. Lúc này vừa gấp vừa sợ, đã đói bụng ba ngày rồi.