Sáng hôm sau, Diệp Vũ Thanh mang theo vành mắt đen ra khỏi cửa vứt rác. Trong nhà rất sạch sẽ, đây là một ít quần áo không mặc tới và những đồ đạc bừa bộn cô dọn dẹp lại. Đêm qua cô ngủ không ngon, tỉnh dậy mấy lần trong đêm. Ba giờ sáng cô không thể ngủ được nữa nên quyết định dậy dọn dẹp nhà cửa.
Mỗi góc trong nhà đều gọn gàng có thứ tự, Lý Triệt có hơi OCD*, mỗi ngày đều sẽ đặt những thứ cô để linh tinh gọn gàng lại một chế. Cô đành phải tìm việc để làm.
*OCD: hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, Diệp Vũ Thanh giật mình, hơi ngoài ý muốn hỏi: “Sao anh còn chưa đi?” Cô cho rằng đêm qua đối phương đã đi rồi. Bên ngoài trời hửng sáng, Diệp Vũ Thanh phát hiện trời còn đang rơi tuyết nữa. Bông tuyết rơi xuống đất đã tan, khắp nơi ướt nhẹp.
Trận tuyết đầu tiên của năm nay, hai người cách một bức tường, cô cả đêm không ngủ, đối phương ở hành lang đứng cả đêm.
Giọng Lý Triệt hơi nghẹn lại: “Anh... cũng không biết phải đi đâu.” Anh ta chính là một người không có nhà, nghĩ kĩ một chút vậy mà chẳng có nơi nào có thể đi cả.
Đôi mắt Diệp Vũ Thanh rũ xuống, không nhìn anh ta: “Anh đi di.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT