Tim Diệp Vũ Thanh đập rất nhanh, không nhìn anh ta nữa, ôm lấy notebook đi ra ngoài.
Hàn Xuyên lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
“Đợi đã.”
Cô né sang bên phải nửa bước, tránh đối phương kéo tay mình: “Đừng chạm vào tôi.”
Hàn Xuyên sải bước đi tới, vòng qua phía trước chặn đường của cô. Bảo vệ giữ cửa để ý tới tình huống ở bên này thì nhanh chóng bước tới.
Diệp Vũ Thanh lùi về phía sau nhân viên bảo vệ, ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt notebook mà trở nên trắng bệch: “Anh, anh đuổi theo vì muốn đánh tôi sao?”
“Gì cơ?” Nét mặt Hàn Xuyên có chút không thể tin được, anh ta hít một hơi thật sâu, tốc dộ nói chậm lại: “Sao anh có thể đánh em được chứ?”
Tòa nhà có hơi mười công ty, số lượng người không nhỏ nhưng bảo vệ lại nhận ra Diệp Vũ Thanh. Cô gái xinh đẹp này mỗi lần ra vào nếu như ánh mắt vô tình chạm vào nhau thì giây tiếp theo sẽ tươi cười chào hỏi mình, tinh thần phấn chấn vừa bồng bột lại vừa đáng yêu, khiến người ta không khó để có ấn tượng.
“Có chuyện gì mà anh không làm được chứ?!” Đối với Hàn Xuyên, toàn bộ filter của cô đã vỡ nát hết rồi.
Kỳ thực tính khí của anh ta không tốt, thường xuyên trưng ra khuôn mặt thối với người khác, mặc dù cho tới hiện tại thái độ đối với cô không tồi, nhưng cô đã bóc trần đối phương, bây giờ không còn giống như trước đây nữa.
Diệp Vũ Thanh nghĩ như vậy, chân lại lặng yên lùi về phía sau một bước.
“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Hàn Xuyên nhìn bảo vệ đang chắn giữa hai người, đè nén lửa giận trong lòng: “Tôi có việc muốn nói với cô ấy, anh tránh ra.”
Biểu tình của bảo vệ nghiêm túc, đứng bất động tại chỗ, cảnh giác nói: “Sao thế, đàn ông đàn ang không theo đuổi được thì muốn động tay động chân với con gái người ta à? Nếu anh không đi thì tôi sẽ gọi đồng nghiệp đến đấy.”
Nháy mắt trong đại sánh có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, hoặc là tò mò nghiên cứu, hoặc là lên án khiển trách. Không thể tin được trong cái xã hội hài hòa này còn tồn tại loại người ngang ngược như vậy.
Trước mặt nhiều người, Hàn Xuyên thoáng do dự rồi nói: “Anh đi trước, buổi tối em phải gọi điện thoại cho anh.” Đối phương tính tình tốt, dỗ dành cũng không khó. Dù rằng anh ta không biết tiếp theo nên làm thế nào bây giờ.
-
Chuyện đầu tiên Diệp Vũ Thanh làm sau khi trở lại phòng làm việc chính là kiểm tra notebook.
Nhìn hình ảnh trên màn hình khóa không phải hình mà mình thiết kế, trong lòng cô “lộp bộp” một tiếng.
Hình nền là hình mặc định khi mới mua máy, trên desktop chỉ có vẻn vẹn vài cái biểu tượng. Diệp Vũ Thanh lần lượt mở từng ổ đĩa ra, trống không, chẳng có thứ gì cả.
Kỳ thực nếu như đối phương không ghi đè dữ liệu sau khi định dạng* thì tài liệu bị xóa có thể khôi phục lại, chỉ là hơi tốn công một chút.
*Định dạng máy tính: là xóa hết dữ liệu trên ổ cứng và cài đặt lại Windows hoặc macOS để bắt đầu lại như mới. Thao tác này hữu ích khi máy tính của bạn không hoạt động bình thường hoặc bạn muốn bán nó và không muốn người mua khôi phục lại dữ liệu.(Theo wikihow)
Nhưng Diệp Vũ Thanh lại lười làm chuyện đấy.
Trước đó phần cứng của máy cô cũng bị hỏng một lần, dùng rất nhiều biện pháp cũng chỉ khôi phục được một phần bản thảo. Chịu khổ nhiều nên khôn ra, về sau cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ sao lưu lại bản thảo, hiện nay có các loại lưu trữ đám mây rất tiện lợi.
Lần này notebook của cô bị định dạng lại khiến cô tổn thất một bản thảo thương mại tốn sáu tiếng để vẽ, cùng với phần tài liệu thực tế mới chỉnh sửa gần đây.
Diệp Vũ Thanh nhắm mắt lại, lửa giận trong lòng không cách nào ép xuống. Cô tự thuyết phục bản thân chuyện này là ngoài ý muốn, cô cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn.
Diệp Vũ Thanh: Cô định dạng lại notebook của tôi rồi à.
Lâm Lãm Nguyệt: Cái gì?
Diệp Vũ Thanh: Cô không biết sao?
Lâm Lãm Nguyệt: Hôm qua lúc tôi dùng vẫn còn rất tốt, nhưng nếu hỏng rồi thì tôi sẽ trả tiền sửa chữa, xin lỗi.
Ngón tay Lâm Lãm Nguyệt gõ trên màn hình, chẳng có chút thành ý xin lỗi nào.
Cô ta nhớ lần trước đi tìm Diệp Vũ Thanh, lần đó cô ta lại tiếp tục ám chỉ về mối quan hệ không bình thường của mình và Hàn Xuyên, hy vọng đối phương phát hiện ra sẽ nháo một trận.
Diệp Vũ Thanh không nhìn ra tâm tư của cô ta, còn vui vẻ mời cô ta uống cà phê, rồi kéo cô ta đi bộ năm sáu kilomet...
Đây là lần đầu tiên Lâm Lãm Nguyệt đụng phải cái đinh mềm như vậy, mặc dù không phải đối phương cố ý nhưng như thế còn khiến người ta tức giận hơn, cô ta quả thực cạn lời.
Ngày hôm qua khi Lâm Lãm Nguyệt nhận được notebook, mở ra nhìn thấy hình nền trên desktop thì chẳng có bao nhiêu hứng thú, sau đó lập tức định dạng lại luôn.
Diệp Vũ Thanh đã từng nói, cô biết vẽ vài thứ nghiệp dư, Lâm Lãm Nguyệt cũng chẳng đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ nghĩ rằng nếu notebook bị định dạng lại, người tính tình tốt đến đâu cũng sẽ nổi khùng.
Lâm Lãm Nguyệt không muốn dây dưa nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.
-
Mặc dù Diệp Vũ Thanh tức giận thật đấy, nhưng ngoại trừ chuyện notebook, cô còn để ý một chuyện khác.
Lâm Lãm Nguyệt không để tâm chuyện cô và Hàn Xuyên qua lại với nhau sao? Việc này quá kì lạ, chuyện tình cảm không thể chấp nhận kẻ thứ ba, không phù hợp với lẽ thường. Nhưng nếu như để tâm, tại sao cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy?
Diệp Vũ Thanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, thế nhưng không nắm được manh mối nào, cũng không bắt được trọng điểm, thật ra ấn tượng đầu tiên của cô đối với Lâm Lãm Nguyệt rất tốt, đối phương rất xinh đẹp, con người cũng nhiệt tình. Lần đầu tiên gặp mặt còn tặng quà cho mình, khi đó Diệp Vũ Thanh cho rằng đối phương thật lòng muốn làm bạn với mình.
Cô rất muốn hỏi Lâm Lãm Nguyệt lí do, nhưng nghĩ lại thì lại thôi. Việc đã đến nước này, hỏi được thì có ý nghĩa gì chứ?
Người lạc lối là Hàn Xuyên, quan hệ của hai người đã kết thúc, cô sẽ không tha thứ cho Hàn Xuyên, mà bản thân ngay cả việc chất vấn Hàn Xuyên còn cảm thấy buồn nôn, hà tất phải đi hỏi Lâm Lãm Nguyệt.
Diệp Vũ Thanh không muốn dây dưa nữa, dứt khoát xóa WeChat của Hàn Xuyên và Lâm Lãm Nguyệt.
Đầu óc cô rất hỗn loạn, nhận ra bản thân không thể tập trung làm việc cũng không cứng đầu nữa, chủ động xin nghỉ nửa ngày.
“Sắc mặt em rất kém, mau về nghỉ ngơi đi, việc xét duyệt ngày hôm nay để chị làm cho.” Lục Tiệp rất sảng khoái đáp ứng, dặn dò cô trên đường về nhà phải cẩn thận, dù sao từ khi nhậm chức tới nay đây là lần đầu tiên Diệp Vũ Thanh xin nghỉ.
-
Diệp Vũ Thanh đứng ở ven đường gọi taxi. Cẩu lương của lễ tình nhân trong vòng bạn bè vẫn còn duy trì đến ngày hôm nay, cô nhìn mà cảm thấy hơi khó chịu.
Bạn cùng phòng hồi đại có có người tag cô, Diệp Vũ Thanh ấn vào xem.
Hai cô gái kia vẫn như trước đây, ở trong nhóm chat gửi hơn một trăm tin nhắn.
Ngành mà Trương Mộ Mộ và Diệp Vũ Thanh theo học đều là Trung Văn, sau khi tốt nghiệp thì đi làm phóng viên, chương trình tin tức về cuộc sống của người dân mà cô dẫn có tỉ lệ người xem ở bản địa rất cao, đường đường chính chính làm những việc thực tế. Ngày nào cô ấy cũng nổi đóa trong nhóm chat, mắng công ty bất lương, mắng người phụ trách trốn tránh trách nhiệm, mắng người khác chạy đuổi theo con chó của cô.
Tiêu Dao gửi lên hình ảnh các loại quần áo, giày dép, đồ trang điểm, hỏi mọi người có được không, vị này không phải đã mua thì chính là đang đi mua.
Hai người này cởi bỏ hình tượng của bản thân, cô nói gà tôi đap vịt, nhưng cũng chẳng ai để ý. Không ai để ý vẫn gửi, coi nhóm chat như cái hốc cây, chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.
Vào lúc rảnh rỗi Diệp Vũ Thanh cũng trả lời hai người.
Tiêu Dao: @Diệp Vũ Thanh lễ tình nhân sao không thấy cậu đăng gì trên vòng bạn bè thế, không phải cậu cãi nhau với bạn trai chứ?
Diệp Vũ Thanh: Không có.
Tiêu Dao: Lễ tình nhân chỉ nói mấy câu yêu đương nhảm nhí thôi à? Hay là cậu thủ đi hỏi bạn trai cậu xem, thảo nguyên Thanh Thanh với thảo nguyên Hulunbuir cái nào xanh hơn?
Diệp Vũ Thanh: Là đầu tôi xanh hơn được chưa!
Tiêu Dao: ???
Diệp Vũ Thanh: Anh ta ngoại tình, chúng tôi chia tay rồi.
Tiêu Dao: Cái đậu!
Diệp Vũ Thanh không biết nên bình tĩnh kể lại chuyện này như thế nào, khi còn đang chần chừ thì bất ngờ nhảy ra một cái yêu cầu kết bạn.
Khi cô chuẩn bị từ chối thì nhìn thấy phần bổ sung, giật mình mấy giây.
[Xin chào, tôi có chuyện muốn nói với cô, liên quan đến Hàn Xuyên và Lâm Lãm Nguyệt.]
WeChat này là một nick mới lập, không có status nào trên tường, nick name là “:”.
Diệp Vũ Thanh do dự vài giây, thông qua phần chat bạn bè, bên kia gửi tới vài tin nhắn.
Diệp Vũ Thanh nhìn từng tin nhắn được gửi tới mà cảm thấy hô hấp khó khăn. Bầu không khí trong xe trở nên mỏng hơn.
Sức lực toàn thân của cô nháy mát như bị hút hết, chân cũng mềm nhũn, đầu óc như muốn nổ tung.
May mắn là đang ngồi trên xe, nếu không có thể sẽ không nhịn được.
Điều hòa trong xe mở hơi thấp, sự lạnh lẽo này như xuyên thấu qua da thịt, thấm tận vào trong xương tủy.
Vậy ra ngay từ đầu Hàn Xuyên đã lừa cô? Hóa ra mình chỉ là hòn đá kê chân? Cho tới bây giờ cô vẫn là trò cười trong mắt người khác?
So với trong tưởng tượng, chân tướng còn khiến cô khó chấp nhận hơn, thật lòng chưa chắc có thể đổi lấy thật lòng, sao anh ta lại biết lừa gạt người khác như vậy chứ?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Diệp Vũ Thanh hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn, đem hết những chi tiết nhỏ vụn vặn mà mình chưa từng để ý tới xâu thành một chuỗi.
Khi nói đến chuyện trước đây hai người đó nhìn nhau cười. Lâm Lãm Nguyệt cười nói trên thế giới này cô ta là người hiểu rõ Hàn Xuyên nhất. Hàn Xuyên đeo vòng tay Cartier, Lâm Lãm Nguyệt cũng có một cái như thế.
...
Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu cô là hình ảnh đôi khuyên tai phản xạ ánh đèn của Lâm Lãm Nguyệt vào ngày hôm qua khi hai người kia đi ra từ trong khách sạn.
Như một cơn gió lạnh đánh tan tất cả sự giả dối.
Những điều này hết thảy đều đã được cảnh báo từ trước, nhưng cho tới tận bây giờ cô chưa từng nghi ngờ. Ngay từ đầu tình cảm mà Hàn Xuyên đối với cô đều là hư tình giả ý, và Lâm Lãm Nguyệt từ lâu đã biết chuyện đó!
Có thể ngay vừa nãy cô còn đang nghĩ Hàn Xuyên là một tên khốn kiếp, có phải Lâm Lãm Nguyệt cũng khó chịu giống như mình hay không.
Mà hiện tại, sự hy vọng cuối cùng đã bị chôn vùi. Từ đầu đến cuối cô chỉ là một đứa ngu ngốc!
-
Tài xế mở miệng nhắc cô đã đến nơi, ánh mắt Diệp Vũ Thanh lúc này mới tìm lại được tiêu cự. Cô trả tiền rồi xuống xe, đứng ở đầu đường đột nhiên có chút choáng váng.
Sao bọn họ có thể làm như vậy? Tại sao bọn họ có thể quá đáng như thế?!
Điện thoại di động đang rung lên. Trong nhóm chat gửi tới đoạn chat voice của Tiêu Dao, Diệp Vũ Thanh tê dại mở ra.
“Cậu nói gì đi chứ, cậu không sao chứ?”
Tay Diệp Vũ Thanh run lên, cô gõ dòng chữ: Có chút việc.
Sau khi gửi xong câu này lại giật mình, đầu óc rối bời, không biết phải nói những thứ hoang đường này thế nào, trái tim như bị nhéo đau.
Vậy nên đành gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat vừa nãy lên.
-
Diệp Vũ Thanh đi dọc trên vỉa hè, đến khi ánh chiều tà phủ xuống mới trở về.
Cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Tiêu Dao đứng trước cửa nhà mình, cô giật mình một lát mới nói: “Cậu đến rồi à.”
“Tôi hỏi cậu trong nhóm chat cậu cũng không nói, tôi gọi điện thì cậu trực tiếp tắt nguồn luôn! Cậu muốn hù chết tôi à?”
Diệp Vũ Thanh cúi đầu, vừa mở cửa vừa nói: “Tôi không sao, điện thoại hết pin thôi.”
Khi cô tìm chìa khóa trong thang mới phát hiện ra điện thoại của mình đã tự tắt nguồn rồi.
Hai người vào phòng, Diệp Vũ Thanh rót cho đối phương một cốc nước. Tiêu Dao có chút lo lắng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Ừ.”
“’Ừ’ là sao? Tôi tức đến sắp nổ tung rồi, cậu có thể đừng bình tĩnh như vậy được không? Cậu nói cho tôi biết hai kẻ cặn bã kia đang ở đây, bây giờ tôi lập tức sẽ xé rách mặt hai người họ!”
Diệp Vũ Thanh: “Tôi cần phải suy nghĩ một chút.”
Suy nghĩ một chút về chuyện của hai ngày này, suy nghĩ một chút về những chuyện của một năm qua.
Cô cảm thấy vô cùng không chân thực, giống như đây không phải một thế giới thật vậy.
Tiêu Dao: “Còn suy nghĩ cái gì nữa, hai kẻ dó rõ ràng bắt nạt cậu tính tình tốt! Nếu đổi thành người đanh đá chua ngoa thì còn dám không? Tôi có thể lột một tầng da của hai kẻ tiện nhân đấy đi đấy, mợ nhà nó chứ.”
Diệp Vũ Thanh: “Cái này thì tôi tin.”
“...”
Tiêu Dao: “Má! Không thể cứ như thế này được, dù cậu có rộng lượng thì bọn họ cũng sẽ không biết ơn đâu, có khi còn cảm thấy cậu dễ bắt nạt đấy, có tin lần tới hai kẻ tiện nhân kia cãi nhau còn dám đổi thành n cô gái hay không!”
Diệp Vũ Thanh ngước mắt lên, trái tim nháy mắt như bị đâm kim vào, quặn thắt đau đớn.
Đầu óc rối loạn, bên trong có một ý nghĩ càng lúc càng rõ ràng. Cô ngại tranh cãi cùng với người khác, nhưng chuyện này cũng không thể cứ làm theo lệ cũ được. Cô yêu đương rất nghiêm túc, có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới ngay từ đầu đã bị người ta tính toán.
Lừa gạt người khác chẳng lẽ không phải một cái giá thật lớn sao? Chẳng lẽ trong lòng không có chút áy náy nào hay không?
“Tôi sẽ không quên đâu.” Diệp Vũ Thanh hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Tôi sẽ không đâu.”
Tiêu Dao: “Đi, bây giờ lập tức đi tìm hai kẻ đó!|
“Bây giờ cũng muộn lắm rồi, ngày mai hẵng đi, tôi cần phải suy nghĩ một chút.”
Tiêu Dao ngước mắt lên, trông thấy sắc mặt của đối phương rất tệ, môi cũng không có chút huyết sắc nào, trạng thái cực kì kém, cô thở dài: “Vậy để ngày mai đi. Cậu ăn cơm chưa? Tôi đang hơi đói, người có thể kéo tôi ra khỏi bữa cơm dưới nến với một anh đẹp trai cũng chỉ có cậu thôi đấy.”
“Không có.”
Ngày hôm qua Diệp Vũ Thanh có nấu mỳ, nhưng cô chưa kịp ăn đã ra ngoài rồi, đợi đến khi về đến nhà thì bát mì kia cũng trương lên rồi.
Khi ấy cô không ăn gì đã rửa mặt và lên gường năm rồi, từ buổi trưa hôm qua đến tận bây giờ cô chỉ ăn một gói bánh qui, vậy mà cũng không thấy đói.
“Gần đây có ai bán gì ngon không? Hoặc cậu muốn ăn gì không để tôi đặt, chúng ta ăn gì đó trước đi.” Tiêu Dao lấy điện thoại di động ra.
Diệp Vũ Thanh nói gì cũng được, Tiêu Dao liền tìm hai quán có đánh giá cao rồi gọi. Đặt xong xuôi thì cô ngẩng đầu lên, thấy Diệp Vũ Thanh đang úp sấp trên mặt bàn, đầu chôn hết vào trong khuỷu tay, cả người co rúm lại.
“Cậu đừng khó chịu nữa, cậu không có lỗi gì cả, là do hai kẻ kia không có tự trọng, chỉ cần chúng ta rút kinh nghiệm, sau về có thể né được người khác.”
“Tôi chỉ hơi mệt thôi.” Giọng Diệp Vũ Thanh có chút buồn bực.
“Được rồi, đợi ngày mai xé nát đôi tiện nhân kia xong tôi sẽ dẫn cậu đến một chỗ tốt.” Tiêu Dao nói thêm.
“Không đi, tôi chỉ muốn ở nhà ngủ thôi.”
“Đừng nha, chỗ kia toàn mấy anh đẹp trai miệng ngọt thôi, đặc biệt cái người đừng đầu bảng thì là cực phẩm của cực phẩm đấy, so với mấy ông chồng 2D của cậu còn đẹp trai hơn, cậu không muốn đi xem một chút à?”
Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên, đuôi mắt cô phiếm hồng, trong đôi mắt mơ màng phủ lên một tầng nước mỏng: “Cậu không gạt tôi chứ? Thật sự đẹp trai thế à?”