Trong phòng bao đèn đuốc mờ mịt, Hàn Xuyên rũ mắt, thỉnh thoảng nhìn về chiếc điện thoại đang nằm trong lòng bàn tay.

Diệp Vũ Thanh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi ngày cứ đúng 10 giờ 30 sẽ đi ngủ.

Trước khi đi ngủ cô ấy sẽ nhắn tin cho mình, gió kệ gió, mưa mặc mưa, chưa bao giờ gián đoạn.

Có thể là một cái cây với hình dạng kì quái, hoặc có thể là tấm ảnh về một ly nước cô vừa mới mua.

Không cần bản thân trò chuyện cùng, cô ấy cũng tự chia sẻ những điều dễ thương mà mình bắt gặp.

Ban đầu Hàn Xuyên không để chuyện này ở trong lòng, nhưng một năm này dần dần hình thành thói quen, cứ 9 giờ 30 phút sẽ mở WeChat để xem dối phương đăng thứ gì lên, sau khi mỉm cười vì hiểu được ý của cô, anh ta sẽ gửi lại cô một câu “ngủ ngon”.

11 giờ, hôm nay anh ta vẫn chưa nhận được thông báo của WeChat.

Hàn Xuyên có chút nôn nóng, lẽ nào bởi vì hôm nay lỡ hẹn nên cô tức giận rồi?

Cũng phải, mặc dù tính khí của Diệp Vũ Thanh tốt, nhưng dù sao hôm nay cũng lễ tình nhân, bị cho leo cây thì trong lòng cũng không thể tránh khỏi sự khó chịu.

Lâm Lãm Nguyệt thấy Hàn Xuyên không tập trung, nghiêng mặt hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Thanh âm Hàn Xuyên hơi trầm xuống.

Lâm Lãm Nguyệt nghiêng về phía trước, lồng ngực dán lên cánh tay anh ta, giọng điệu nũng nịu nói: “Uống rượu không?”

Hàn Xuyên rũ mắt nhìn xuống một vùng trắng như tuyết, ánh mắt mờ mịt: “Không được, lát nữa anh phải lái xe.”

Cả người Lâm Lãm Nguyệt áp vào trong ngực anh ta, ngón tay vuốt ve cúc áo sơ mi của người đàn ông.

“Em không chịu nổi anh thân mật cùng người phụ nữ khác, giả cũng không được, A Xuyên, ngày mai anh chia tay cô ta được không?”

Hàn Xuyên há miệng, chữ “được” kia vừa tới cổ họng lại nuốt xuống.

 Trước đây bố mẹ kiên quyết phản đối chuyện anh ta và Lâm Lãm Nguyệt kết hôn, nói nhà gái lớn hơn anh ta hai tuổi, lại dã li dị khi còn ở nước ngoài, không thích hợp để bước vào cửa.

Lâm Lãm Nguyệt không muốn chia rẽ quan hệ của anh ta và bố mẹ nên đã một mình quay về Anh.

Vì thế Hàn Xuyên ở lại trong nước ầm ĩ với bố mẹ một trận, tức giận oán giận với đám bạn thân, chẳng lẽ cũng muốn anh ta ly hôn một lần rồi cưới lại lần nữa mới được?

Một tháng sau, nhìn thấy Diệp Vũ Thanh đứng bên cạnh Hàn Xuyên, biểu tình trên mặt đám bạn bè đều trở nên sâu xa.

Mấy người có quan hệ gần gũi còn trêu chọc hành động mạnh mẽ này của anh ta, để có được Lâm Lãm Nguyệt, anh ta thật sự có thể kết hôn hai lần.

Hàn Xuyên và bố mẹ giận dỗi nhau, anh ta nghĩ cùng lắm thì tùy tiện một người phụ nữ để kết hôn rồi lại ly hôn, đến lúc đó bồi thường cho đối phương một khoản tiền là được.

Diệp Vũ Thanh rất xinh đẹp, ở cạnh nhau cũng rất thoải mái, Hàn Xuyên thấy cô có hảo cảm với mình liền thuận mồm đưa ra đề nghị qua lại với nhau.

Khi đó Diệp Vũ Thanh nói phải suy nghĩ một ngày, ngày thứ hai anh ta lại tiếp tục đi tìm thì đối phương mới đỏ mặt gật đầu.

Từ sớm Hàn Xuyên đã biết hai người sẽ phải chia tay, nhưng khi đến giây phút này, trong lòng lại cảm thấy trống vắng.

Cảm thấy người bên cạnh đang thất thần, Lâm Lãm Nguyệt nhẹ nhàng kéo cánh tay anh ta.

“A Xuyên, hôm nay không về nữa nhé?”

Hàn Xuyên chậm rãi rụt tay về: “Ngoan, ngày mai anh còn phải đi làm, lần sau ở cùng em.”

Lâm Lãm Nguyệt ngây ra một lát rồi hôn lên khóe môi người đàn ông, thuận theo ý anh ta nói: “Ừ, đừng làm việc mệt mỏi quá.”

Nhìn thấy bọn họ thân thiết, người trong phòng bao bắt đầu ồn ào.

“Sao hôn môi mà lại hôn lệch thế nhở?”

“Không được không được, hôn lại tử tế cho chúng tôi đi nào.”

Lâm Lãm Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt, không nói gì, trong mắt chỉ thấy sự nũng nịu và nhát gan.

Cô ta và đám người kia có quan hệ rất tốt, biết bọn họ không thể nào đứng về phía Diệp Vũ Thanh được.

Hàn Xuyên từ ghế salon đứng dậy: “Tôi đi trước đây, mấy cậu cũng đừng chơi muộn quá.”

“Xuyên Ca cậu không ở lại cùng chị dâu à?” 

“Ngày mai tôi có chút việc.” Hàn Xuyên cúi đầu dặn dò vài câu với Lâm Lãm Nguyệt rồi mới ra ngoài.

Những người khác nhìn thấy nhưng lại không thể trách, không nói cái khác, trong mấy người bọn họ, Hàn Xuyên là người có tâm sự nghiệp nhất, bây giờ không phải dựa vào gia đình nhưng vẫn lên như diều gặp gió giống trước đây.

Lâm Lãm Nguyệt nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lòng không hiểu vì sao có chút bất an.

Thời điểm cô ta vừa biết Hàn Xuyên  có bạn gái mới cũng không quá để ý.

Dù sao trái tim của người đàn ông kia ở chỗ mình, cô ta đã từng oán đối phương hồ đồ, nhưng lại ngầm cho phép anh ta làm như vậy.

Suy cho cùng bố mẹ của Hàn Xuyên vẫn còn cố chấp, biết đâu chừng đó lại một cơ hội.

Từ khi nào cô ta bắt đầu khẩn trương như vậy? 

Hai cuộc điện thoại mỗi ngày của Hàn Xuyên biến thành mỗi ngày một lần, rồi ba ngày một lần.

Cảm giác thấy có nguy cơ, cô ta về nước trước thời hạn.

Lâm Lãm Nguyệt vừa về nước đã ám chỉ với Diệp Vũ Thanh về mối mối quan hệ của cô ta và Hàn Xuyên.

Đối phương chẳng có chút phản ứng nào cả.

Ban đầu cô ta hoài nghi Diệp Vũ Thanh đang giả ngây giả ngô, cho rằng gặp phải cao thủ rồi, sau vài lần tiếp xúc thì phát hiện đối phương thực sự xem cô ta và Hàn Xuyên là bạn tốt...

Cái này đúng là hết nói nổi.

Gần đây số lần Hàn Xuyên nhắc đến Diệp Vũ Thanh trước mặt cô ta càng lúc càng ít, sự bất an trong lòng cô ta theo đó ngày một tăng lên.

Lâm Lãm Nguyệt không thể để mặc cho hai người tiếp tục phát triển nữa, nếu thật sự động tâm thì sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

-

Sau khi Diệp Vũ Thanh về đến nhà, cô trực tiếp nằm úp sấp lên ghế salon, cô nằm im một hồi lâu rồi mới đứng dậy lấy hòm thuốc.

Cồn tiếp xúc với phần da bị thương đau đến mức khiến cô hít vào một hơi.

Túi giấy trên bàn uống trà đựng món quà lễ tình nhân mà cô chuẩn bị cho Hàn Xuyên, một chiếc khăn quàng cổ mới ra mắt của Burberry.

Bây giờ đương nhiên không cần tặng nữa rồi.

Đây là kiểu dáng unisex, cô cũng có thể dùng được, dù không tặng cũng không thể lãng phí được.

Diệp Vũ Thanh không có thói quen mua hàng hiệu, cô dựa vào thói quen mặc quần áo của Hàn Xuyên mà cố ý chọn chiếc khăn quàng cổ này.

Gia cảnh đối phương không tồi, từ chi phí ăn mặc bình thường có thể nhận ra, dù sao cũng không thể tặng thứ bình thường anh ta không dùng được.

Trước đây khi Hàn Xuyên mang cô đi gặp mặt bạn bè, mấy người đó đều trêu ghẹo cô, nói rằng nếu có thể gả cho bạn trai là phú nhị đại, sau này có thể hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo, nhàn nhã nhàn hạ của một vợ full-time, không cần làm cái công việc lương tháng ba ngàn tệ kia nữa.

Diệp Vũ Thanh không để những lời này trong lòng. Khi đang quen nhau, những món quà mà bạn trai tặng cô cũng chọn những thứ có giá cả tương đương để tặng lại.

Da mặt cô mỏng, rất ngại chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa tặng quà phải phù hợp với đối phương mới tốt.

Hàn Xuyên vô cùng kinh ngạc, nói cô đừng nên quá phung phí.

Diệp Vũ Thanh cười đáp không sao, cô có tiền tiết kiệm mà.

Cô chưa từng cảm thấy bản thân không xứng với đối phương, dù gia cảnh của Hàn Xuyên ưu việt, nhưng cô cũng có thể tự mua nhà mua xe mà không cần đối phương bỏ tiền.

Hàn Xuyên chỉ nghĩ là lòng tự trọng của Diệp Vũ Thanh lớn nên không hỏi tới, anh ta không biết và cũng không quan tâm tới thu nhập cụ thể của đối phương.

Nằm ở trên giường, trong đầu Diệp Vũ Thanh hết lần này đến lần khác hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, ấn vào avatar WeChat của Hàn Xuyên, cứ gõ được mấy câu là lại xóa đi.

Cô thở dài, hay là chờ ngày mai lấy lại được laptop rồi mới nói vậy.

-

Vì muốn che đi vết thương lúc bị ngã ở cổ tay, ngày hôm sau cô mặc một chiếc áo tay dài ra cửa.

Bầu không khí ở một công ty dot-com* rất thoải mái, bình thường tất cả mọi người đều vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc. Hiện giờ còn chưa đến giờ làm việc, có vài người còn đang tám nhảm.

*Công ty dot-com: dùng để chỉ các công ty đăng ký tên miền trên Internet , thiết lập trang web và sử dụng Internet để thực hiện các hoạt động kinh doanh khác nhau. (Theo Baidu)

“Nghe nói ở ngã tư dưới lầu hôm qua đụng chết người đấy.”

“Thật hay giả thế?”

“Không phải không phải, chỉ là một người giả vờ bị đụng thôi, biết cảnh sát sắp tới thì lập tức đứng dậy chạy rồi.”

“Vãi, còn đứng lên chạy mất? Phim kinh dị đặc biệt vào lễ tình nhân à?”

“...”

Đương sự của sự việc nằm úp trên bàn, yên lặng nghe chuyện bát quái của chính mình.

Tối hôm qua Diệp Vũ Thanh ngủ không ngon, hiện tại không có tinh thần mấy.

“Sản phẩm hôm trước gửi qua ấy, nhận xét sửa đổi của bên kia có rồi đấy, để tôi gửi cho cậu.” Lục Tiệp đi tới phía sau Diệp Vũ Thanh, hai tay đặt trên bả vai cô, mấy giây sau thấy sắc mặt cô không đúng lắm liền hỏi: “Có chuyện gì thế, hôm qua lỡ hẹn với bạn trai nên tâm trạng không tốt à?”

“Không có, tôi chỉ hơi khó chịu thôi.” Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên, gắng gượng cười một cái.

Cô không muốn công khai chuyện tình cảm riêng tư.

“À, khó chịu thì nghỉ ngơi một lát đi, tài liệu trước khi tan làm nộp lên là được. Cậu đừng để mệt quá.” Giọng điệu Lục Tiệp ân cần quan tâm.

Công ty truyền thông này chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thiết kế đồ họa, dựa vào mạng lưới quan hệ của ông chủ mà được thiết kế một phần trang bìa cho một trang web, bình thường không thiếu việc.

Công ty không lớn, hai bộ phân copywriter* và thiết kế cộng lại được khoảng hai người người.

*Coprwriter Copywriter là người viết văn bản cho mục đích quảng cáo hoặc các hình thức Marketing khác. Sản phẩm của nghề này là những nội dung được viết nhằm tăng nhận thức về thương hiệu và thúc đẩy doanh số bán hàng hay tỉ lệ chuyển đổi.

Bên A đề xuất hình ảnh sản phẩm, bộ phận copywriter của công ty sẽ chỉnh sửa lại tác dụng và điểm khác biệt của sản phẩm. Sau đó sẽ căn cứ vào cái sườn đó để thiết kế trang bìa. Quy trình thì đơn giản, chỉ là bên A khó hầu hạ, hết lần này đến lần khác đưa ra đề nghị chỉnh sửa để bên thiết kế làm lại.

Thời điểm hai bộ phận này trong công ty phối hợp với nhau khó tránh khỏi có mâu thuẫn.

Lục Tiệp làm người phụ trách nhóm thiết kế đến sứt đầu mẻ trán, cô có công việc của mình, cũng không thể quản hết được, lâu dần nhân viên của hai bộ phận bất mãn làm cô cũng nghẹn một bụng uất ức.

Khi lần thứ ba ông chủ nhắc đến chuyện này, cô liền đề nghị công ty nên tuyển thêm một người xét duyệt nữa. Sau khi thông báo tuyển dụng được gửi đi, liên tục có người tới ứng tuyển nhưng vẫn không nhận được ai.

Lúc ấy Lục Tiệp gấp đến mức phát hỏa, tiền lương hơn ba nghìn thì tìm đâu ra người vừa biết làm copywriter, lại vừa biết dùng mấy phần mềm thiết kế đơn giản chứ? Không phải nói linh tinh à?!

Lúc này Diệp Vũ Thanh xuất hiện như nắng hạn gặp mưa rào.

Ngày Diệp Vũ Thanh tới nộp đơn mặc quần jeans, chân đi giày vải, một thân quần áo giản đơn, chiếc cằm nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt rất sáng, nét mặt thỉnh thoảng lộ ra sự ngốc ngếch tự nhiên. Cô trông giống như một sinh viên đại học nhưng trên hồ sơ ghi đã tốt nghiệp được hai năm rồi.

Lục Tiệp tùy tiện hỏi vài câu rồi lập tức nhận người, dặn đối phương ngày mai đi làm, cứ nhận chỗ trước rồi nói tiếp.

Trong nhận thức của cô, những cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy dù có hơi tiểu thư thì cũng có thể hiểu được. Nhưng Diệp Vũ Thanh lại rất dễ làm thân, chưa bao giờ phán xét người khác, tính tình cũng tốt, khi nói chuyện trên mặt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, đơn giản và đơn thuần. Mấu chốt là không chỉ tính tình tốt, mà năng lực làm việc cũng đỉnh của chóp.

Diệp Vũ Thanh tốt nghiệp chuyên ngành Trung Văn của đại học Z. Đại học Z là trường khoa học công nghệ, chuyên ngành Trung Văn rất ít người học, nhưng dù gì cũng là chuyên ngành xếp cuối của một trường đại học song nhất lưu*, bản lĩnh hành văn của cô cũng ổn, cũng có tính nhẫn nại, có thể lọc ra hầu hết các lỗi copywriting, bộ phận copywriter của công ty đều vô cùng hài lòng về vị này.

*Đại học song nhất lưu: là đại học đứng top thế giới và có ngành học đứng top thế giới

Thiết kế sau khi hoàn thành được nộp lên, kiểu gì thì bên A cũng có thể chỉ là mấy lỗi sai, chữ trên trang bìa lớn hơn một cỡ, tên nhãn hiệu xê dịch mấy cm, màu sắc tổng thể đổi sang nhạt hơn, lúc nào cũng có thể tìm ra chỗ để sửa đổi.

Mấy chi tiết này sửa cũng không khó khăn lắm, nhưng lại rất rườm rà. Thời điểm bên thiết kế đang làm phương án mới, họ không có kiên nhẫn để thay đổi bản vẽ trước đó. Sau khi Diệp Vũ Thanh nhậm chức, nếu như chỉ sửa những chi tiết nhỏ, cô sẽ tự chỉnh lại luôn, điều này khiến nhóm  thiết kế rất yêu thương cô gái được việc này.

Thêm một vị trí xét duyệt, công việc của bên copywriter và bên thiết kế cũng được giảm bớt, văn phòng hài hòa hơn rất nhiều.

Lục Tiệp biết công việc xét duyệt rất vô vị, không có không gian để phát triển, đãi ngộ cũng không cao, khi tuyển người cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi Diệp Vũ Thanh nhận được tháng lương đầu tiên sẽ bỏ việc, không nghĩ tới cô gái này lại làm được ở vị trí hơn nửa năm.

Lục Tiệp cũng từng đoán gia cảnh của Diệp Vũ Thanh không tồi, không để bụng chút tiền lương này, sau một thời gian ở chung lại phát hiện không phải như vậy. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô cũng không hy vọng Diệp Vũ Thanh sẽ nghỉ việc.

Còn đối với Diệp Vũ Thanh mà nói, công việc này rất tốt, có quan hệ với phần thiết kế, bởi vì bình thường phải đi thu thập tư liệu thực tế để tìm linh cảm nên khi đi làm cũng có thể dạo quanh khắp các diễn đàn và trang web.

Bàn làm việc của cô đặt ở trong góc, xét duyệt thì một buổi chiều là đủ, vậy nên vào thời gian rảnh của buổi sáng, cô tìm tòi vẽ vời một chút, cũng không có ai nói gì cô.

Trên đại học Diệp Vũ Thanh học chuyên ngành Trung Văn, sau khi tốt nghiệp thì ở nhà vẽ hai năm.

Bạn bè nói tính cách cô không thể quá ôn hòa như vậy, nên đi làm để cọ sát một chút cho biết xã hội hiểm ác, đáng sợ như thế nào.

Vừa khéo đoạn thời gian đó cô vẽ hơi mệt mỏi, đồng hồ sinh học rối loạn, ngày đêm đảo ngược cho nhau, muốn đi làm để thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường trở lại, Diệp Vũ Thanh phỏng vấn ở mấy nơi mới lựa chọn công ty bây giờ.

Nghề chính là xét duyệt của công ty, nghề phụ là họa sĩ vẽ tranh minh họa, nghề phụ thu nhập gấp bội so với nghề chính, vậy nên cô mới không để ý đến tiền lương của công việc này.

-

Giờ nghỉ trưa, vì không có khẩu vị nên Diệp Vũ Thanh nằm úp trên bàn ngủ bù.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình lập tức tỉnh ngủ.

Hàn Xuyên gọi tới.

“Vũ Thanh, anh đang đứng bên dưới công ty em, anh tới đưa laptop cho em.”

Diệp Vũ Thanh ra khỏi thang máy, vừa nhìn đã thấy Hàn Xuyên đang đứng ở đại sảnh.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh lam, bên dưới là quần tây màu đen, dáng người cao ráo, những cô gái đi ngang qua đều nhìn vào.

Hàn Xuyên có một cái túi da rất tốt.

Đại sảnh người đến người đi, ở đây cũng không thích hợp nói chuyện, Diệp Vũ Thanh dẫn anh ta đến thang bộ.

“Cái bên trên là notebook của em, bên dưới là quà anh tặng em, Mac mẫu mới nhất, lễ tình nhân vui vẻ. “ Hàn Xuyên cười nói.

Diệp Vũ Thanh cầm lấy chiếc notebook bên trên: “Không cần, tôi chỉ cần cái của mình thôi.”

Hàn Xuyên cười dỗ dành: “Vẫn đang tức giận à? Tin nhắn buổi sáng anh nhắn trên WeChat cũng không trả lời, không phải qua ngày anh đã chạy về rồi sao?”

“Anh chạy tới từ khách sạn à?”

“Gì cơ?”

Diệp Vũ Thanh hít một hơi thật sâu: “Hôm qua tôi đã dùng iPad của anh, đúng lúc đọc được mail hoan nghênh của khách sạn anh ở, 8 giờ 40 phút.”

Hàn Xuyên giật mình hai giây, theo phản xạ giải vây cho bản thân: “Em vì một cái mail mà không tin anh?”

“Tôi muốn tin anh, nên tôi đã đến khách sạn.”

Cô không giỏi tranh cãi với người khác, chuẩn bị tâm lý cả một đêm cũng có tác dụng, sóng to gió lớn mãnh liệt thế nào cũng có thể đè nén không cho mình nức nở thành tiếng.

Nhịp tim Hàn Xuyên đập hụt nửa nhịp: “Ngày hôm qua em đã biết, tại sao bây giờ mới hỏi anh?”

“Hiện tại tôi hỏi anh một vấn đề, hy vọng anh thành thật trả lời tôi.” Ngón tay đang ôm lấy notebook của Diệp Vũ Thanh siết chạt, giọng nói cô có chút run rẩy: “Vậy nên, trước khi anh và tôi ở bên nhau, anh đã thích cô ấy à?”

Một màn ngày hôm qua cô đã trông thấy rõ ràng, không còn bất kì đường lui nào nữa rồi. Nhưng có một vài chuyện mình vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Giọng Hàn Xuyên căng lên, nói năng lộn xộn: “Vũ Thanh, em chờ anh một chút, anh xin lỗi, đầu óc anh hơi rối loạn, anh không biết phải làm thế nào bây giờ, không biết phải lựa chọn ra sao.”

Anh ta đã rầu rĩ mấy tháng rồi.

Trái tim Diệp Vũ Thanh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nháy mắt cảm thấy choáng váng.

Vậy ra cô mới là kẻ thứ ba chen vào hai người?

“Làm tiểu tam” so với việc bị bạn trai phản bội còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn. Đây không phải thay lòng đổi dạ, mà người này từ khi bắt đầu anh ta không hề thích cô.

 Quá khứ ngọt ngào, hạnh phúc đều tan biến thành bong bóng, giây sau lập tức nổ tung thành bụi phấn, Diệp Vũ Thanh hít sâu, phẫn nộ và ghê tởm dâng lên khiến cô khó chịu.

Lúc này cô không thể khóc, không chỉ không đáng mà còn khiến bản thân khó chịu hơn.

Diệp Vũ Thanh bước lên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống đối phương. 

Cô vẫn cảm thấy mắng chửi người không tốt lắm, bình thường đều cố gắng tránh né những người không dễ trêu chọc. 

Diệp Vũ Thanh chưa từng tức giận giống như bây giờ, đầu óc sắp nổ tung, tức giận đến nỗi thân thể không nhịn được phát run.

Giây tiếp heo, Hàn Xuyên thấy người bạn gái luôn dịu dàng của mình đỏ bừng mặt, cô nói: “Không cần chọn, cũng không cần dây dưa không dứt, bởi vì anh không xứng đáng làm người, càng không xứng chọn tôi.”

Hàn Xuyên ngước mắt lên, khiếp sợ nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, muốn nói rồi lại thôi.

“Anh...  Anh là đồ khốn nạn!”

“...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play