Rời khỏi phòng Triệu Đàm, Sầm Dã đến trước cửa phòng Hứa Tầm Sênh. Anh đứng hồi lâu, nhưng không gõ cửa, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô cúi đầu rảo bước bỏ đi khi nãy. Đã là nửa đêm, hành lang im ắng, người tham dự cuộc thi chẳng còn lại mấy người. Sầm Dã tựa lưng vào cửa phòng cô, nhắm mắt chốc lát rồi rời đi.
 
Đêm ấy Hứa Tầm Sênh gần như mất ngủ, lúc hửng sáng mới chợp mắt được một, hai tiếng. Dù rất mệt, nhưng không sao ngủ được, lòng cứ chông chênh như chiếc hồ sâu không thấy đáy, sắp nhấn chìm người ta. Cô không dám chạm đến cái hồ ấy, vì vừa chạm vào, cảm giác đau như cắt sẽ xuyên thấu tim gan.
Cô rời giường, thay quần áo, xuống dưới ăn sáng như thường ngày. Con người cô, càng xảy ra việc lớn thì ngoài mặt càng bình tĩnh, giống như cố ép bản thân đè nén tâm tình. Cho nên trước kia mẹ và bạn bè cô đều cảm thấy cô có chút vô cảm.
Ăn sáng xong, cô đến phòng tập. Thời gian chậm rãi trôi, hồ nước nơi đáy lòng dường như càng lúc càng phẳng lặng và u ám, khiến người ta lún sâu hơn, sắp không ngoi lên được nữa.
Trong phòng tập sáng rực ánh đèn, Sầm Dã không ngồi trước micro mà ngôi trước keyboard của cô, một tay đặt hờ trên phím đàn, không biết đã đến bao lâu rồi.
Chỉ một cái liếc mắt, Hứa Tầm Sênh đã thấy rõ quầng mắt thâm sì trên gương mặt trắng trẻo của anh. Cô phớt lờ, ngồi xuống cạnh bàn, mở quyển sổ nhạc ra nhưng không hề lật sang trang nào. Sầm Dã ngước mắt, đăm đăm nhìn cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play