Chiều hôm sau, Sầm Dã và cả nhóm đến studio, vừa đến cổng sân, trái tim chết lặng bao ngày dường như đã tìm lại được nhịp đập. Anh thật sự không muốn thừa nhận, vì lời khuyên của Trương Thiên Dao và cả quyết định sẽ làm lành với cô nên anh cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, giống như đã trút được gánh nặng đeo bám mình suốt mấy ngày nay. 
Sầm Dã đút hai tay vào túi quần, đứng sau mọi người, mắt nhìn chăm chăm cánh cửa, chỉ chờ người ấy xuất hiện. Lần này anh sẽ không rời mắt đi nữa, hơn nữa lúc đi ngang qua cô có thể sẽ trêu chọc rằng: “Mở cửa chậm quá đấy!” Anh đoán nếu làm vậy, cô sẽ tha thứ cho anh, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô sẽ nhanh chóng nở nụ cười với anh, bởi vì cô rất dễ mềm lòng và cũng dễ dỗ dành thế đấy.
Triệu Đàm gõ cửa vài cái, không có ai trả lời, bèn ló đầu nhìn qua cửa sổ, sau đó khom lưng lấy chìa khóa dưới thảm ra, bảo: “Được rồi, không có ai trong nhà. Cô ấy dặn nếu cô ấy không ở đây thì chúng ta cứ tự đi vào.” Nói xong bèn nhanh chóng mở cửa ra.
Sầm Dã lạnh mặt đi vào theo.
Hai ngày tiếp theo, cô chủ studio vẫn không hề xuất hiện trước mặt họ. Triệu Đàm nhắn tin qua WeChat hỏi cô đi chơi rồi hả, cô chỉ trả lời: “Không.”
Triệu Đàm ném điện thoại cho Sầm Dã xem. Anh liếc nhìn rồi tiếp tục cắm cúi chơi game.
Đến buổi tối ngày thứ ba, cũng chính là một ngày trước khi bắt đầu trận chung kết của Triều Mộ, họ không đi tập mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Một mình Triệu Đàm đi đến studio lấy nhạc cụ, sau khi trở về liền nghiêm trang ngồi xuống bàn, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa lạ lùng, còn cầm thứ gì đó loay hoay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play