Quý Ương đang thu dọn hành lý trong phòng, Bùi Tri Diễn thì đứng mãi bên cửa sổ nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu, môi mím chặt đến nhợt nhạt.
Quý Ương giao bọc hành lý cho Huỳnh Chi, lấy từ trong áo ra ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên mình, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên đó, rồi đặt nó lên gối.
Bùi Tri Diễn liền tiến tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khó nhọc nói: “Thứ này nàng không thể bỏ lại.”
Quý Ương cố rút tay ra, nhưng tay Bùi Tri Diễn đang run rẩy lại nắm chặt đến nỗi nàng không thể rút ra được, Quý Ương khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn: ‘‘Ta phải đến chào mẫu thân một tiếng, chàng buông tay ra đi.”
Ánh mắt Bùi Tri Diễn đầy đau khổ, chăm chú nhìn từng nét biểu cảm trên mặt Quý Ương như van xin, nhưng nàng không chút lay chuyển, hy vọng trong mắt Bùi Tri Diễn vỡ vụn từng mảnh, hắn từ từ thả tay run rẩy ra: ‘‘Mẫu thân để ta đi nói, nàng nói cũng chưa chắc người đã đồng ý.”
Quý Ương mím môi, nói: “Vậy cũng được.”
Bùi Tri Diễn gật đầu một cách thất thần, không nói một lời nào mà lững thững bước ra ngoài, Quý Ương nhìn bóng lưng vốn luôn thẳng tắp của hắn giờ đã hơi cúi xuống, cả người như bị rút hết hồn phách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play