Quỳnh Nương đứng tại chỗ, tâm trạng biến hoá khôn lường. Không biết có phải tạo hóa trêu ngươi không? Chẳng lẽ Vương gia và Hà tiểu thư thật sự là nhân duyên trời định sao?
 
Nếu đúng là như thế, nàng người đến sau phá hủy nhân duyên hẳn là nên thức thời dẹp đường về phủ, cũng để cho hai người có tình trở thành người nhà.
 
Trong lòng nghĩ vậy, theo lý cũng nên làm vậy, nhưng chân lại như mọc rễ không nhấc lên được.

 
Quỳnh Nương hít sâu một hơi, nói với Thường Tiến: “Ngươi về nói với Vương gia, chuyện sinh tử của phu quân, làm chính thê không có đạo lý quay đầu rời đi, tuy bên cạnh hắn không thiếu người hỏi han ân cần nhưng ta cũng nên làm tròn tâm ý của thê tử, nếu hắn không cần thì cứ nói, đến lúc đó ta sẽ tự biết nên làm thế nào.”
 
Bây giờ Thường Tiến lỡ miệng đã biết họa lớn đến rồi, càng không dám hỏi Vương phi, nếu Vương gia khăng khăng không gặp thì nàng sẽ làm gì.
 
Hắn ảo não hầu hạ Vương phi lên xe ngựa, hộ vệ tới đại doanh phía đông kinh thành.
 
Dọc theo đường đi, Quỳnh Nương đã hỏi thăm rõ ràng, hoá ra nhị thúc của Lang Vương Sở Quy Hoà cũng tới đại doanh Giang Bắc.
 
Đến cửa đại doanh, Quỳnh Nương ngồi trong xe ngựa chờ, chỉ trong chốc lát, một nam tử hơn bốn mươi tuổi bước nhanh ra. Sau khi thông báo vào doanh, Thường Tiến về trước một bước vội vàng nói cách lớp rèm: “Tướng quân Sở Quy Hòa đích thân tới đón tiếp Vương phi.”
 
Quỳnh Nương nghe vậy, vội vàng vén rèm lên xuống xe ngựa đón chào, thi lễ với Sở tướng quân rồi nói: “Nhị thúc công, để thúc ra nghênh đón, thật có lỗi.”
 
Mấy hôm nay Sở Quy Hòa ngày đêm khó ngủ, hiện giờ Lang Vương tỉnh rồi, lòng ông cũng giãn ra, vội vàng nói: “Đều là người một nhà, thỉnh Vương phi chớ có đa lễ, lát nữa mặt trời sẽ xuống núi, gió đêm bên ngoài rất lớn, mau vào doanh thôi.”
 

Vào đến doanh địa, Quỳnh Nương nóng vội muốn đi gặp Vương gia.

 
Chỉ là ngoài doanh trướng của Lang Vương, nàng nhìn thấy Hà tiểu thư đang mang theo bà tử trông chén thuốc nấu trên lò, có lẽ là do hầu hạ ngày đêm không nghỉ nên gương mặt thanh lệ kia trông có vẻ tiều tụy.
 
Nàng ta thấy Quỳnh Nương đến, lập tức thấp thỏm đứng dậy, giữ lễ tiết nhỏ giọng nói: “Vương phi, ngài đã tới, Vương gia đang gọi tên ngài ạ!”
 
Loại ngữ khí vô cùng quen thuộc này đúng là làm người rất khó mà vui vẻ cho được.
 
Quỳnh Nương không nói gì, còn nhị thúc công ôn hòa bên cạnh nàng đã mở miệng: “Nhược Tích, mấy ngày này con bận bịu mệt rồi, sắc thuốc đã có người nhìn, con trở về nghỉ ngơi đi.”
 
Nhược Tích sợ hãi nhìn Quỳnh Nương một cái, hình như là vô cùng kinh sợ Vương phi, thi lễ rồi ngoan ngoãn cúi đầu trở về doanh trướng của mình.
 
Bây giờ Quỳnh Nương lười để ý mấy việc nhỏ không đáng kể này, chỉ cầu mau chóng được đi nhìn Vương gia một cái để tâm an.
 
Vào doanh rồi, người vẫn chưa nhìn thấy mà đã thấy được băng vải đầy vết máu vừa mới thay, nhìn mà ghê người.
 
Lúc nhìn thấy người, người nọ ngày xưa kiêu ngạo ương ngạnh đang nằm trên giường mặt trắng bệch, khóe mắt đuôi lông mày đều là tiều tụy sau khi hôn mê lâu.
 
Tuy đã biết là hắn bị thương, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một tâm trạng khác.
 
Quỳnh Nương đột nhiên cảm thấy mũi xót xa, nhưng đây là quân doanh, không thể để cho một phụ nhân khóc sướt mướt, vì vậy nàng cố nén lệ nói: “Miệng vết thương còn đau không?”
 
Lúc trước Lang Vương thúc giục đuổi nàng về, nhưng lúc thật sự nhìn thấy người thì vươn tay ra từ trong chăn, cầm lấy bàn tay trắng mịn của nàng không buông, miệng lại nói: “Đúng là không nghe lời… cứ chạy đến đây, chẳng bớt lo!”
 

Quỳnh Nương thấy hắn tuy có vẻ suy yếu nhưng khí lực nói chuyện vẫn đủ, lòng nàng hơi thả lỏng. Mới vừa rồi thấy đống băng vải kia, cũng biết đúng là hắn mất máu không ít, trước mắt suy yếu nguyên khí hao hụt, cần phải bồi bổ cho tốt. Vì thế nàng dịu dàng nói: “Lát nữa ta gọi người đến thôn phụ cận tìm mua gan heo về nấu cháo gan heo cho chàng bồi bổ khí huyết, chàng chớ có nhiều lời, nghỉ ngơi cho tốt.”
 
Lang Vương tỉnh lại được một lúc rồi, lần này thương thế thật sự quá nặng, nếu không phải tiểu phụ nhân này tràn đầy khí chất nhà giàu mới nổi, đưa tiền hoàng kim vừa dày vừa to, có lẽ hắn đã mất mạng trên chiến trường.
 
Lúc tỉnh lại, tuy có lòng đứng dậy nhưng do hôn mê nhiều ngày nên thân thể hư hao, nói chuyện một lúc rồu lại buồn ngủ.
 
Quỳnh Nương thấy hắn ngủ rồi liền đắp chăn cho hắn. Từ trong lều ra gọi Thường Tiến tới, để hắn phái người đi tìm mua gan heo với xương và củ từ để nấu canh.
 
Thường Tiến vốn tưởng rằng sau khi Quỳnh Nương vào doanh địa sẽ ghen tuông lan tràn, chất vấn Lang Vương vì sao Hà Nhược Tích lại ở đây, không ngờ Quỳnh Nương nhắc cũng chẳng nhắc đến, chỉ tính toán thực đơn sau khi Lang Vương tỉnh lại.
 
Tất nhiên là lòng hắn cũng thả lỏng, đợi Quỳnh Nương phân phó xong mới tìm cơ hội nhỏ giọng nói: “Vương phi, thật ra Hà tiểu thư ở doanh địa cũng không phải ý của Vương gia, là Sở tướng quân nghe nói Hà tiểu thư ở nông trại khóc nháo cả ngày, mới… mới đón nàng ta vào…”
 
Sau khi Quỳnh Nương gặp được Lang Vương, căn bản là không có lòng để ý tới chuyện của Hà Nhược Tích, thật ra dù Thường Tiến không nói, nàng cũng có thể đoán được tình hình đại khái.
 
Đối với nữ tử hay làm ra vẻ yếu ớt nhu nhược trước mặt người khác, Quỳnh Nương xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
 
Nhưng Hà Nhược Tích lại là thân thích của nhị thúc công, nhiều năm qua nữ tử gửi nuôi này cẩm y ngọc thực, có thể thấy nhị thúc công rất hào phóng, nhưng đối với việc của phủ trạch không tỉ mỉ lắm, không thể hiểu rõ ràng như Sở cô mẫu.
 
Hà Nhược Tích đã thích làm nha đầu nhóm lửa, Quỳnh Nương cũng không thể ngăn cản ham mê của người khác, tránh cho lại đảm đương ác nhân trước mặt nhị thúc công.
 
Đã mua được gan heo và nguyên liệu nấu ăn, Quỳnh Nương bắt đầu nấu cháo, rửa sạch gan heo thái miếng cho vào nồi, nấu mềm rồi rắc chút muối vào. Sở Tà vừa mới tỉnh lại, mấy ngày chưa ăn gì, Quỳnh Nương sợ kích thích dạ dày yếu ớt của hắn nên không rắc hành thơm.

 
Nhưng nàng đang nấu cơm, Hà Nhược Tích rung rinh đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi, có gì cần giúp đỡ, cứ việc phân phó cho ta làm.”
 
Quỳnh Nương cầm dao lưu loát chặt khúc xương, phát ra một tiếng răng rắc, Hà Nhược Tích sợ tới mức co người trốn. Quỳnh Nương chậm rì rì nói: “Toàn là việc thô tay, vốn không cần ta làm, nhưng ta là chính thê của Vương gia, tất nhiên sẽ rửa tay nấu canh cho phu quân, nhưng tiểu thư là khuê các chưa gả, hiện giờ đang ở quân doanh toàn nam nhân đã là không ổn rồi, làm sao dám làm phiền ngươi nấu canh đưa nước cho phu quân của ta?”
 
Nói đến đây, nàng giương mắt liếc Hà Nhược Tích một cái, lại rũ mi nói: “Chung quy nhị thúc công toàn phải lo lắng đại sự, không đủ tinh tế với chuyện nhỏ này, ta sẽ nói với ông ấy, đưa Hà tiểu thư ra khỏi quân doanh cho thỏa đáng.”
 
Chỉ một câu này đã làm Hà Nhược Tích trắng mặt, trước đó nàng ta cũng đã từng thấy vị Vương phi này nắm bắt Vương gia thế nào.
 
Một lời không hợp liền rời nhà trốn đi, đổi lại là nữ nhân khác, đầu óc mê muội hạ kế sách như vậy, nếu phu quân không tới đón, chẳng phải là không thể kết thúc sao?
 
Nhưng nữ nhân này lại có cách lừa Vương gia không về phủ, càng không biết nói thế nào mà dao động Vương gia gọi cô mẫu Giang Đông tới, khiển trách nàng ta một trận mất hết mặt mũi, đưa về Hà gia Giang Đông.
 
Hà Nhược Tích yêu Lang Vương từ năm này sang tháng nọ, sao có thể cam tâm về Hà gia không gả? Một đường về nàng ta khóc nháo không ngừng.
 
May mà trời xanh có mắt, thuyền của nàng ta gặp cướp. Mà Lang Vương cũng đúng lúc dẫn binh mã đi qua, ra tay cứu nàng ta.
 
Hà Nhược Tích cảm thấy đây là cơ hội trời xanh cho mình, nếu không thể nắm chắc thì không thể trách người khác.
 
Vì vậy, nàng ta sống chết quấy rầy di phụ để vào quân doanh, vốn tưởng rằng ngày đêm hầu hạ là có thể tìm được cơ hội, cởi y phục nhìn cơ thể của Vương gia. Chỉ cần như vậy, danh tiết của nàng ta xem như đã bị phá huỷ, đến lúc đó thúc công nhất định sẽ không đứng nhìn mặc kệ, làm chủ hứa nàng ta làm trắc phi cho Vương gia.
 
Trong lòng gảy bàn tính như thế, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Đang ở quân doanh, sợ nhất là gian tế, vì vậy Lang Vương có người chuyên đổi dược lau cơ thể cho mình, ngay cả nàng ta cũng không được đến gần.
 
Sau đó Lang Vương không dễ gì mới tỉnh, nhưng Vương phi này lại tới như âm hồn bất tán. Cứ tiếp tục như vậy, lúc nào nàng ta mới có thể như nguyện?
 
Nghĩ vậy, Hà Nhược Tích thầm hận Quỳnh Nương.

 
Quỳnh Nương không nóng không lạnh nói chuyện với Hà Nhược Tích xong rồi bưng cháo nóng vào lều lớn, hầu hạ Lang Vương ăn một bát.
 
Tuy Lang Vương thân thể suy yếu nhưng cũng đói bụng, ăn một bát rồi vẫn còn muốn nữa, nhưng lại bị Quỳnh Nương ngăn lại, nói vừa mới tỉnh lại, dạ dày suy yếu, không thể ăn nhiều.
 
Lang Vương duỗi tay cầm lấy bàn tay trắng mềm nhỏ nhắn của Quỳnh Nương.
 
Vốn không muốn để nàng lo lắng, càng không muốn để nàng ở Giang Đông binh hoang mã loạn.
 
Nhưng tiểu phụ nhân từ trước đến nay chẳng nghe lời người ta vẫn tới —— nói đến cùng, tiểu phụ này cực kỳ yêu hắn, nghĩ vậy, trong lòng Lang Vương rất thoải mái, miệng vết thương trên ngực cũng tốt hơn nhiều.
 
Còn trước đó Thường Tiến cẩn thận bẩm báo chuyện hắn nói lỡ miệng, tất nhiên Lang Vương không để trong lòng.
 
Những nữ tử đó sẽ tinh tế luồn cúi, vốn dĩ không giống võ tướng nhi lang, nếu Quỳnh Nương không hỏi việc này, Lang Vương cũng tự động ném ra sau đầu, chẳng để trong lòng.
 
Mà treo cao trong lòng hắn là một chuyện khác.
 
Hiện giờ quân diệt phỉ Tào gia và quân của Giang Đông Lang Vương ranh giới rõ ràng, ai nấy quản việc của mình.
 
Ngày đó hắn trúng tên, bị thương nặng, được nâng vào soái trướng, rất nhiều tướng sĩ chính mắt thấy. Thời gian đó đại doanh Giang Nam án binh bất động, chẳng những không chủ động xuất chiến, thậm chí mấy lần Kích Thủy Khách dẫn người mời chiến cũng bỏ mặc, để cho hải tặc băn khoăn vây mắng ở ngoài, dần dần trong quân bắt đầu đồn đãi sau khi Lang Vương về doanh không cứu trị được, đã chết rồi.
 
Trước sau Lang Vương chưa từng hiện thân, làm lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng những truyền đến chỗ chiến binh thủy quân, ngay cả rất nhiều quan tướng cũng không biết thật giả, quân tâm dao động, tuy rằng bên ngoài thấy đại doanh vẫn quân trướng san sát, doanh tường kiên cố, nhưng bên trong đã mưa gió bập bùng.
 
Lang Vương lãnh binh nhiều năm, dĩ nhiên biết mình hôn mê đã nhiều ngày làm lòng người trong đại doanh hoảng sợ, lực lượng phân tán, nếu không thể vực dậy quân tâm, một khi Kích Thủy Khách không kìm nén được tiến hành một lần mãnh công nữa sợ là có thể đánh hạ đại doanh.
 
Cho nên hai ngày sau, hắn giãy giụa bò xuống giường, lệnh thị vệ đưa giáp bạc cho hắn, lại bôi mỡ lên tay, như vậy ngoài người bên cạnh có thể nhìn ra sắc mặt không tốt của hắn, nhìn xa thì sẽ trông có vẻ sáng rọi, thần thanh khí sảng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play