Chương 104:

Lưu thị vẫn có lời chưa nói hết với nữ nhi, bà lại nói về hôn nhân của Thôi Truyền Bảo.
 
Mấy ngày nay Quỳnh Nương làm bà mối cho Sở Y Y đã có đầy đủ kinh nghiệm, nàng nói mẫu thân bình tĩnh chớ vội vàng, việc chọn lựa hôn nhân không thể nóng vội, lúc trước nàng cũng đã bàn bạc với Vương gia. Ý của Lang Vương là, thú một thiên kim tiểu thư nũng nịu vào cửa sẽ làm nhạc phụ mẫu làm lụng vất vả quá mức.
 
Không bằng chọn một cô nương nhà võ tướng tuỳ tùng của hắn. Võ tướng của Lang Vương có rất nhiều người xuất thân nghèo khổ, sau đó đi theo Vương gia lập được công lao, dĩ nhiên là có chức quan.

 
Chọn một nữ nhi xuất thân nghèo khổ, biết tiền bạc kiếm được không dễ, biết lo chuyện nhà, lại không phải chú ý nhiều, rất xứng đôi với Thôi gia chợt giàu.
 
Tuy nói hơi thô nhưng cũng có đạo lý, Quỳnh Nương nghĩ vậy, bèn nói cho mẫu thân nghe.
 
Lưu thị thấy đã là nữ nhi con rể định ra thì nhất định không sai được, bà dần bình tĩnh lại, nhưng bận tâm chuyện của nhi tử xong lại đến nữ nhi.
 
Trước khi thành hôn đã lan truyền lời đồn hình như Vương gia không được, bà vẫn luôn trộm chảy nước mắt vì nữ nhi. Hiện tại thành hôn đã mấy tháng rồi mà cái bụng của nữ nhi vẫn không thấy động tĩnh, tất nhiên bà lại nóng vội.
 
Quỳnh Nương thấy mẫu thân nhắc đến chuyện này bèn vội vàng rời đề tài đi, nói ra ngoài quá muộn rồi, vì thế chuẩn bị về phủ.
 
Lúc Quỳnh Nương ngồi xe ngựa chuẩn bị về vương phủ, nương mành che đậy, bỗng thấy ca ca Thôi Truyền Bảo đang tiễn các đồng môn đi.
 
Chỉ một cái liếc mắt này, nàng liền nhận ra một người trong đám thiếu niên lang.
 

Kiếp trước Quỳnh Nương kinh doanh buôn bán từ một ít của hồi môn của mình, tất nhiên có hiểu biết về không ít người, đủ hạng người ngay cả phu quân Thượng Vân Thiên cũng chưa gặp bao giờ.
 
Chính là người mặc bạch sam trong đám thiếu niên lang đó. Hắn hẳn là một vị họ hàng xa của Bạch gia, hình như họ Ngô, tên Ngô Thiêm Thọ.
 
Tên rất dài lâu, nhưng toàn làm ra chuyện giảm thọ.
 
Bởi vì đầu óc linh hoạt nên hắn làm việc không từ thủ đoạn, cuối cùng trở thành đại chưởng quầy của Bạch gia, năm đó lúc làm ăn với Quỳnh Nương đã từng thiết kế gài bẫy Quỳnh Nương tàn nhẫn.
 
Lúc ấy tuy rằng Quỳnh Nương đã biết rồi nhưng bận tâm lúc đó Bạch gia đang nổi bật, có Thái Tử chống lưng, nếu nàng cứ trục lợi chỉ sợ là sẽ gây trở ngại với con đường làm quan của Thượng Vân Thiên, bèn nhịn xuống, để họ Ngô này kiếm lời một khoản tiền lớn.
 
Thù hận tiền bạc, dù sống lại làm người cũng vẫn khắc cốt ghi tâm. Ngô Thiêm Thọ trong trí nhớ cũng không có thành tựu gì với việc học, bởi vì gia cảnh bần hàn, hẳn là đã sớm nhờ người đến Bạch gia kết thân, vào cửa hàng Bạch gia làm học đồ, sao lại lắc mình biến hoá, trở thành đồng môn với ca ca rồi?
 
Quỳnh Nương tức khắc sinh nghi, đợi một lát sau, ước chừng những bằng hữu cùng trường đó đã tản đi hết rồi, nàng quay đầu xe ngựa trở về tìm ca ca hỏi chuyện.
 
Thôi Truyền Bảo thấy muội muội đi rồi lại quay lại, trịnh trọng hỏi chuyện của đồng môn Ngô, lòng cũng bị hù nhảy dựng, lập tức thành thật trả lời: “Hắn là học sinh mới vào thư viện dạo gần đây, gia đạo giàu có, xuất tay hào phóng, mấy lần du lịch gặp mặt cơ bản đều là Ngô công tử móc bạc mời khách. Cho nên tuy rằng chưa được mấy ngày nhưng đã làm thân với mọi người rồi.”
 
Quỳnh Nương bất động thanh sắc mà nghe, sau đó hỏi: “Vậy lần này lấy thuyền du lịch là chủ ý của ai?”
 
Thôi Truyền Bảo cố gắng suy nghĩ, gãi đầu nói: “Là đồng môn Trần… không đúng, hắn nghe Ngô công tử nói rồi mới có ý du thuyền…”
 
Nghe thế, Quỳnh Nương đã hoàn toàn hiểu. Rõ ràng kiếp trước tiểu tử này xuất thân một nghèo hai trắng, sao bỗng nhiên lại xuất hiện trong thư viện đóng vai công tử nhà có tiền coi tiền như rác rồi? Còn hào phóng tiêu bạc như vậy?

 
Chỉ sợ là Bạch gia đang tìm kiếm thiếu niên lang thích hợp tiếp cận ca ca, mà đúng lúc Ngô Thiêm Thọ này đến cậy nhờ Bạch gia, sau khi được nhìn trúng thì đóng giả công tử nhà giàu đến thư viện.
 
Tuy Quỳnh Nương không biết bọn họ định làm gì, nhưng dính dáng đến Bạch gia nhất định không phải chuyện gì tốt!
 
Thôi Truyền Bảo đã trải qua chuyện bị người ta lừa, vẫn còn sợ hãi, thấy muội muội hỏi trịnh trọng như vậy bèn cẩn thận hỏi: “Muội muội, có chỗ nào không ổn sao? Nếu muội không muốn ta qua lại với Ngô công tử, huynh sẽ…”
 
Quỳnh Nương trầm mặc một lúc, cười nói: “Không cần, đã có người nguyện ý tiêu bạc tán tài thì cũng không thể ngăn lại… huynh cứ như bình thường là được.”
 
Lại nói về Ngô Thiêm Thọ, sau khi từ Thôi gia ra ngoài thì tiêu tiền thuê xe ngựa đi tới ngõ nhỏ son phấn, được một tú bà tô son điểm phấn trước cửa viện treo đèn lồng màu đỏ đón vào.
 
Công tử Bạch gia Bạch Vũ Chiêm mới vừa từ trong phòng kỹ nữ ra, dưới sự hầu hạ của mấy nha hoàn, hắn cầm một gói thuốc lào lên, thấy Ngô Thiêm Thọ tới thì ngẩng đầu không mở mắt hỏi: “Thu xếp chuyện thế nào rồi?
 
Ngô Thiêm Thọ cúi đầu khom lưng nói: “Đã thu xếp thỏa đáng, tiểu tử kia đã đáp ứng dùng thuyền Thôi Ký ra biển, mấy ngày nữa đợi thư viện nghỉ nghe giảng bài ngày rằm giữa tháng sẽ cùng nhau ra ngoài.”
 
Bạch công tử hài lòng gật đầu, cảm thấy tiểu tử họ Ngô này vẫn xem như lanh lợi, liền nói: “Đi, tìm một kỹ nữ thuận mắt mà trêu chọc, đợi sự thành rồi bản công tử sẽ thưởng cho ngươi!”
 
Ngô Thiêm Thọ gật đầu cảm ơn, vui cười ôm một kỹ nữ vào phòng.
 
Bạch Vũ Chiêm vừa phả khói vừa cười lạnh: Lần trước để Thôi gia may mắn chạy thoát, lần này tất nhiên phải chứng thực tội danh của Thôi gia, nhổ cỏ tận gốc!”

 
Lại nói về Quỳnh Nương, từ lần cung yến đó, nàng quan sát tam công tử Phạm gia thay Sở Y Y, nàng thấy nhân phẩm cực ổn, liền nói chuyện này cho Sở cô mẫu.
 
Sở cô mẫu là người làm việc lưu loát dứt khoát, lập tức xuống tay thu xếp việc gặp mặt cho tiểu nhi nữ hai nhà.
 
Hiện giờ Sở Y Y không có Hà Nhược Tích ở một bên âm thầm quấy rầy, dưới sự dạy dỗ của giáo tập ma ma đã có phong phạm hơn, dáng vẻ cũng có chút thay đổi.
 
Lần gặp mặt này là Quỳnh Nương đích thân phối đồ cho nàng, một thân váy áo sáng màu, làm làn da vốn có chút phiếm đen rạng rỡ lên không ít, trang sức trâm hoa phối hợp cũng tăng vẻ hoạt bát cho nữ nhi gia. Sau khi đánh một lớp phấn mỏng làm màu da đều hơn, thoa son màu hồng nhạt lên, Sở Y Y cảm thấy dường như nàng chưa bao giờ đẹp như vậy, nàng ngây ngốc nhìn mình trong gương đồng.
 
Quỳnh Nương phân phó nha hoàn lấy mấy bộ áo khoác lông chồn của mình tới, chọn một bộ màu bạc phối hợp cho Sở Y Y. Bên trong lông chồn tuyết trắng mềm mịn là y phục màu cam vàng, làm mắt người ta sáng ngời. Nhìn Quỳnh Nương dụng tâm trang điểm cho mình, Sở Y Y càng hối hận vì lúc trước mình nhanh miệng nông cạn, thấp giọng hỏi: “Đường tẩu, tẩu thật sự không giận muội sao?”
 
Quỳnh Nương sửa cổ áo cho nàng, cười nói: “Nếu ngay cả chút việc nhỏ này cũng giận, vậy chẳng phải người trên đời này sẽ đắc tội ta hết sao?”
 
Nói đến đây, nàng lại dừng một chút rồi nói: “Vị Phạm công tử này, gia thế trong sạch, phụ mẫu cũng nổi danh là người công bằng. Người ta như vậy, mặc dù muội gả xa kinh thành, nhị thúc công cũng có thể yên lòng. Đợi lát nữa gặp mặt đừng quá mức câu nệ, lúc người ta hỏi muội thì trả lời tự nhiên hào phóng là được.”
 
Quỳnh Nương đã lĩnh hội được tâm trạng trưởng tẩu như mẫu, nàng tỉ mỉ nói rõ những việc cần chú ý ra.
 
Sở cô mẫu ở bên cạnh nghe xong cũng âm thầm gật đầu, thầm nghĩ, khó trách Vong Sơn mắt cao hơn đầu sẽ lựa chọn nữ tử xuất thân không cao này làm thê. Theo bà thấy, quý nữ khắp kinh thành chẳng có mấy nữ tử thông thấu như Quỳnh Nương!
 
Địa điểm hai nhà gặp mặt là quán trà nổi tiếng trong kinh thành —— Bạch Lộ Cư.
 
Phàm là công tử khuê nữ của quyền thần huân quý trên triều đình muốn tìm người thích hợp đều tranh thủ gặp nhau trong yến hội của hoàng thất.
 
Còn chưa từng gặp, thông thường sẽ chọn quán trà nổi danh trong kinh thành để gặp mặt mà không tùy tiện mang theo nhi nữ tới cửa, tránh cho hôn nhân không thành sẽ làm nhục thanh danh của hài tử nhà mình.
 

Phong tục này duy nhất chỉ có trong kinh thành, cũng kéo theo việc kinh doanh của quán trà trở nên thật sự hưng thịnh.
 
Hôm nay là ngày lành, thích hợp để xem mặt, Bạch Lộ Cư trà nước hoa ngọt, đơn thất tĩnh nhã, là nơi xem mặt của nhi nữ quan gia nổi tiếng trong kinh thành, vì vậy các nhà mang theo công tử khuê nữ ra vào rất nhiều.
 
Hai nhà gặp mặt ở cửa Bạch Lộ Cư, khách sáo một rồi vào tĩnh thất đã đặt trước trong quán trà.
 
Phạm phu nhân nhìn Sở Y Y, thấy nàng môi anh đào mũi ngọc, mặt mày thanh lệ, phối hợp với bạch y, trong nhẹ nhàng lại lộ ra một loại nhã nhặn lịch sự, làm mắt người sáng ngời. Nghĩ đến lời đồn trong kinh thành nói nàng da đen xấu xí, ăn mặc quê mùa, chẳng biết là người bẩn lưỡi nào nói bậy, may mà mình không tin lời đồn. Thấy nàng cũng xứng đôi với nhi tử nhà mình, huống hồ phụ thân nàng làm tướng ở phía nam, lập công xuất sắc, là người đã vào mắt vạn tuế gia, đúng là lương xứng.
 
Phạm phu nhân tính toán trong lòng, ngoài miệng vừa khách sáo vừa hỏi Sở Y Y vòng vèo. Sở Y Y nhớ kỹ dặn dò của Quỳnh Nương, nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ, trả lời tất cả. Phạm phu nhân thấy nàng tự nhiên hào phóng, càng cảm thấy hài lòng. Phạm công tử chưa hề nói chuyện, ở bên cạnh ngắm Sở Y Y, xem như cũng để tâm.
 
Quỳnh Nương biết nếu theo Sở Y Y vào ngược lại sẽ thành chuyện xấu, nàng đã nói với Bạch Lộ Cư, chọn một gian trà thất liền kề, treo mành ở giữa ngăn cách tĩnh thất làm chỗ gặp mặt. Lúc Sở Y Y cùng Phạm gia vào tĩnh thất, nàng liền tiến vào trà thất cách vách, xuyên thấu qua mành treo yên lặng nghe nhìn kỹ.
 
Cảm nhận được nóng bỏng trong lời nói của Phạm phu nhân, Quỳnh Nương biết hôn nhân này gần như đã được định ra, lúc này nàng mới đứng dậy nhẹ nhàng ra khỏi phòng trà.
 
Vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy người quen cách đó không xa, dưỡng mẫu Liễu thị của nàng được dẫn vào một gian tĩnh thất. Liễu thị giương mắt cũng trông thấy Quỳnh Nương, ngây ra một lúc rồi cúi đầu bước nhanh vào tĩnh thất.
 
Chưa đến một lúc sau có phu nhân dẫn theo một nữ tử tuổi xuân vào gian tĩnh thất kia.
 
Quỳnh Nương không rõ đây là xã giao thông thường hay là hôm nay Liễu thị đến gặp mặt vì hôn nhân của ca ca Liễu Tương Cư.
 
Hiện giờ ca ca đang ở biên quan, tất nhiên là Liễu thị nóng vội.
 
Nhưng dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Quỳnh Nương, dù bà có ân cần thu xếp cũng là công dã tràng, một người ca ca cũng sẽ không đồng ý…
 

Chương 105:


Mà… vừa rồi trong lúc vô ý Quỳnh Nương nhìn thoáng qua, tiểu thư hôm nay Nghiêu thị muốn gặp, tuy một thân quý phái nhưng dung mạo bình thường, không biết là tiểu thư nhà ai.


Quỳnh Nương không khỏi ngầm so sánh tiểu thư kia với Vân Hi, cách biệt như mây với bùn, sao ca ca có thể đồng ý?


Thật ra Nghiêu thị cũng nhìn thấy Quỳnh Nương.


Nhưng hiện tại dựa theo phẩm giai, bà hẳn là phải thi lễ với Quỳnh Nương, lòng bà sao có thể không có trở ngại? Vì vậy dứt khoát làm bộ không phát hiện, nhanh vào tĩnh thất là được. Hiện tại mỗi lần cung yến bà đều tận lực có thể không đi liền không đi.


Nếu nói chuyện mà Nghiêu thị giận nhất trên đời này, một là lúc trước muốn lấy hài tử Thôi gia chắn hoạ, kết quả lại làm hại nữ nhi thân sinh của mình lưu lạc khắp nơi. Còn lại là kém suy nghĩ, để Quỳnh Nương về nhà.




Cái khác không nói, nếu có nữ nhi Quỳnh Nương giỏi về kinh thương ở đây, ít nhất cửa hàng của hồi môn của mình có thể kinh doanh thật tốt, căn bản sẽ không bị Liễu Bình Xuyên bại tài được cứu trợ cũng không cứu được.


Dòng họ Liễu gia phồn đa, xã giao qua lại càng không cần kể. Chỉ dựa vào chút bổng lộc điền thuê của lão gia đâu có đủ? Trước đó Liễu Bình Xuyên vào phủ Thái Tử, tuy là lấy thân phận thiếp vào cửa, nhưng có Bạch gia giàu có cùng gả ở bên cạnh giúp đỡ. Nếu đặt mua quá keo kiệt, chẳng phải là làm ra vẻ có oán hận khi vào phủ Thái Tử sao? Sao có thể giữ được thể diện cho Liễu gia?


Vì thế Liễu thị làm hơi quá sức, mua cửa hàng đáng giá nhất trong của hồi môn của mình, đặt mua của hồi môn cho Liễu Bình Xuyên, xem như miễn cưỡng không bị mười dặm hồng trang của Bạch gia làm cho nổi bật là quá keo kiệt.


Nhưng cứ như vậy, nguyên khí của Liễu gia lại không đủ. Từ trước đến nay Liễu Mộng Đường toàn đi con đường thanh cao, không để ý tới khói lửa nhân gian.


Nghiêu thị thấy của cải dần dần thiếu hụt, lòng cũng sốt ruột, muốn tìm một nhi tức gia đạo giàu có, bù vào thiếu hụt gả nữ trước đó.


Nhưng không ngờ lại để Quỳnh Nương nhìn thấy. Nghiêu thị thấy vừa nãy nàng nhìn vị tiểu thư con của quan viên tỉnh ngoài kia với vẻ mặt ngạc nhiên, mặt bà cũng có chút không đè nén được.


Bà càng hối hận lúc ấy muốn cho Quỳnh Nương trở về. Nếu có nữ nhi biết kiếm tiền thế này, bây giờ Liễu gia đâu đến nỗi phải mạnh mẽ chống đỡ lớp da gầy yếu, thiếu hụt đến nỗi không thể giữ thể diện thế gia?


Lúc Quỳnh Nương ngồi xe ngựa trở về, nhớ tới mấy lời tán gẫu của các quý phụ nhân ở tiệc trà nói về Liễu gia, trong lòng cũng cảm thán một phen.


Không quá hai ngày Phạm gia đã đáp lời, muốn định ngày gặp mặt với Sở cô mẫu, trao đổi sinh thần bát tự.


Sở Y Y có tin tức về việc chung thân, trở nên cởi mở hơn, càng kính cẩn nghe theo đường tẩu là Quỳnh Nương.


Trước kia nàng cứ cảm thấy một nữ tử kinh doanh thương nhân sẽ rất mất mặt nghèo túng!


Nhưng không ngờ, đường tẩu của mình tay cầm sổ sách, hỏi từng chưởng quầy trong phòng, một nữ tử nho nhỏ lại toát ra khí chất như vậy, chỉ nói mấy câu mà đã hỏi những nam nhân đó nói không nên lời.


Đúng là nữ tướng quân tiền bạc, đại ca làm ăn.


Xem thường giấu trong lòng đã biến mất.


Nhưng đúng vào lúc này, Sở cô mẫu lại nhận được tin, thuyền của Hà Nhược Tích về Giang Đông gặp phải trộm thủy tập kích, nói cũng khéo, đúng lúc Sở Tà đang thị sát Lưỡng Giang, tiện tay cứu nàng ta và hai bà tử.


Chỉ là Hà Nhược Tích bị kinh hách nên mắc bệnh, không thể lên đường, liền ở phụ cận thuỷ quân doanh mà Sở Tà đóng quân, thuê một gian nhà người dân để ở. Bởi vì hai bà tử đều là người của Sở cô mẫu cho nên đã nhờ người truyền tin cho Sở cô mẫu đang ở kinh thành.


Sở cô mẫu cảm thấy tuy chuyện này xảy ra bất đắc dĩ, nhưng cũng biết để mà thông báo cho Quỳnh Nương một tiếng, tránh cho nàng biết chuyện sau lại kiêng kị.





Sau khi Quỳnh Nương nghe xong, đúng là trong lòng đảo lộn.


Chẳng lẽ là nhân duyên trời định? Nếu không thì sao Hà Nhược Tích vòng đi vòng lại lại cùng một chỗ với Lang Vương?


Lúc Sở cô mẫu báo tin cho nàng, nàng có thể cười trầm ổn, dáng vẻ không để trong lòng, nhưng đến lúc ở một mình, trong lòng lại giống như đánh đổ bình ngũ vị, trăm vị tạp trần.


Từ khi trọng sinh đến nay nàng cầu hai chữ “tùy duyên”, theo lý mà nói nhìn thấy Hà Nhược Tích có dây dưa sâu đậm với Lang Vương kiếp trước cũng nên nín thở tĩnh tâm, kệ nàng ta đi.


Ban đầu vốn là Hà Nhược Tích có tình duyên với Lang Vương, mà Thôi Quỳnh Nương nàng thì đời trước quăng tám sào cũng chẳng tới Lang Vương.


Nếu Nguyệt Lão đã nối tơ hồng, nàng còn làm gì được?


Nhưng tuy rằng đã khuyên mình như vậy, nàng càng nghĩ càng phiền loạn.


Vốn là lúc đi ngủ, trong lòng lại nhớ tới cảnh kiếp trước Lang Vương mang theo Hà Nhược Tích đến trước mặt người khác. Nghĩ vậy, có rơi vào miệng cống cũng không thể vãn hồi.


Một đêm này Thúy Ngọc cũng không ngủ, cứ nhìn đèn phòng ngủ tắt rồi lại sáng lên.


Đợi đến hửng sáng, Vương phi đã đọc sách một đêm.


Sáng sớm, lúc múc nước Thúy Ngọc nhìn thấy trên đầu giường Vương phi —— một quyển 《 Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh 》rất dày, hình như đã bị lật đến trang cuối.


Thúy Ngọc không khỏi lo lắng cho chủ tử, gặp chuyện phiền lòng gì mà niệm tĩnh tâm chú cũng không bình tĩnh lại được?


Giày vò mấy ngày như vậy, Quỳnh Nương không chịu được nữa, cân nhắc nhiều lần rồi quyết định lấy làm ăn làm trọng, lên thuyền hàng trì hoãn hồi lâu đi xuôi xuống theo dòng sông.


Mà đúng lúc thuyền hàng đi ngang qua đại doanh thuỷ quân của Lang Vương, nàng vừa vặn khao quân, đi thăm phu quân cũng hợp tình hợp lý, tự nhiên, không coi như là cố tình đi kiểm tra tình chàng ý thiếp gì đó.


Nghĩ vậy, lòng Quỳnh Nương buông lỏng, bắt đầu chuẩn bị lên thuyền làm việc.


Ngày mai là ngày đội tàu xuất phát đến đại doanh Giang Nam, Quỳnh Nương gọi quản gia tới nói lần này đội tàu áp tải hàng hóa quan trọng từ phía nam về, đích thân nàng phải đưa thuyền. Sau khi nàng rời đi quản gia sẽ thu xếp mọi chuyện trong phủ, nếu có phu nhân thiên kim nhà ai tới chơi thì ứng phó nói nàng đến chỗ hắn lễ Phật tạ thần là được.


Quản gia nghe vậy vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, đắn đo hồi lâu mới uyển chuyển khuyên nhủ đường xá xa xôi, gần đây đường thủy không yên ổn, Vương phi thân thể thiên kim thật sự không nên trải qua nguy hiểm.


Quỳnh Nương không lên tiếng, lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên nhìn quản gia, nhẹ giọng nói: “Sở quản gia cảm thấy không đảm đương nổi mấy việc vặt vãnh của vương phủ?”


Sắc mặt quản gia thay đổi, biết mình đã quá phận, vội vàng cúi người nói: “Xin Vương phi yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xử lý vương phủ thích đáng, chờ đợi Vương phi trở về.”


Quỳnh Nương lại lệnh cho quản gia chọn lựa mấy chục thị vệ trong vương phủ có thân thủ tốt, biết bơi, kinh nghiệm phong phú đi theo. Vào ban đêm một chiếc xe ngựa xuất phát từ vương phủ dưới sự hộ vệ của các thị vệ, chạy tới bến tàu. Trong xe có Quỳnh Nương mặc nam trang và hai nha hoàn Thúy Ngọc, Hỉ Thước.


Tới bến tàu, bởi vì gần đây tác chiến diệt phỉ nên thuyền trống của các nhà thuyền xuôi nam phải giúp triều đình áp tải quân nhu, cho nên thuyền của Quỳnh Nương cũng chất đầy quân nhu.





Vì gần đây diệt phỉ nên đường thuỷ phụ cận kinh thành bằng phẳng, đội tàu xuôi dòng mà xuống, vừa ổn vừa nhanh.


Nhưng vào địa giới Giang Đông, càng đến nam hải tặc càng hung hăng ngang ngược. Lái thuyền vô cùng cẩn thận, chỉ dừng ở bến tàu đóng quân, sau đó phái mấy con thuyền nhỏ ở phía trước dò đường và hỏi thăm tin tức, xác định mấy ngày gần đây không có hải tặc rồi mới lái xuống điểm dừng tiếp theo.




Dọc đường đi đi dừng dừng như vậy, vốn là đi thuyền nửa tháng nhưng đi mất một tháng rưỡi mới đến.


Nghĩ không lâu sau sẽ nhìn thấy Lang Vương, Quỳnh Nương hơi kích động. Kỷ luật quân đội của Đại Nguyên triều rất nghiêm, không phải người quân đội vào quân doanh cần có lệnh bài của chủ quan, nếu không trảm.


Quỳnh Nương đã phái người đến đại doanh Giang Nam thông báo cho Lang Vương sắp xếp lệnh bài vào doanh cho nàng từ sớm. Đội tàu vừa tới đại doanh Giang Nam đã có một đội quan quân chờ ở bến tàu quân doanh, làm thủ tục giao tiếp với lái thuyền xong liền có quan quân đến dỡ quân nhu lương thảo xuống.




Quỳnh Nương vẫn luôn chờ đợi trên thuyền, nhưng trước sau vẫn không có người đến đón chào. Bất an dâng lên trong lòng Quỳnh Nương, nàng ép mình không được nghĩ lung tung. Phải biết rằng hành quân tác chiến, đao thương vô tình, không thể so với an tọa trong nhà, Lang Vương vẫn chưa phái người đến đây, có khi nào…


Thời gian chờ đợi càng lâu, sắc mặt Quỳnh Nương càng thêm trắng bệch. Lần đầu tiên Thúy Ngọc nhìn thấy sắc mặt Vương phi không tốt như thế, sợ nàng không chịu được mà té xỉu, cuống quít chuẩn bị canh nhân sâm trên thuyền tiến bổ cho phu nhân. Quỳnh Nương chẳng có lòng ăn, chỉ ngồi ở đó, hai tay gắt gao nắm chặt lại, ngón tay dần trở nên trắng, nổi cả gân ngón tay.


Đến lúc quân nhu dỡ được một nửa rồi mới có người phi nước đại ra từ quân doanh đến thuyền lớn của Quỳnh Nương. Bởi vì chạy quá vội nên sau khi lên thuyền thở hổn hển không thôi, người này đúng là Thường Tiến.


Thấy Thường Tiến, Quỳnh Nương rõ ràng tăng khẩu khí, hỏi: “Vương gia không đến được sao? Bây giờ có bận không?”


Thường Tiến cứ ấp úng, làm tim Quỳnh Nương lại treo cao lên.


Cuối cùng Quỳnh Nương lạnh giọng hỏi, hắn mới nói ra tình hình thực tế.


Hoá ra sau khi Lang Vương đến nơi này đã đại chiến vài lần với thuỷ tặc Kích Thủy Khách, có thắng cũng có bại.


Mấy ngày trước lại đánh lén, lần này Lang Vương và Kích Thủy Khách gặp nhau trên sông, hai chiếc thuyền đội hỗn chiến một chỗ, Lang Vương thấy máu bay tán loạn, sát khí bốc lên, bèn tự mình ra trận, cầm binh khí trong tay chém giết mười mấy tên thủy tặc.


Lúc này đột nhiên có một mũi tên bắn lén đánh úp Lang Vương, bắn về phía cổ họng của Lang Vương. Lúc Lang Vương phát hiện thì đã không trốn kịp nữa, chỉ kịp nghiêng thân tránh thoát khỏi cổ họng, mũi tên thật mạnh bắn tới trước ngực Lang Vương, lại bị bùa bình an tiền tài trước ngực ngăn lại nên cắm lệch đi, đã tránh đi chỗ phổi yếu hại, nhưng mất máu quá nhiều, sau khi trở về quân doanh liền hôn mê bất tỉnh.


Nghe được tin tức Lang Vương bị thương, lòng Quỳnh Nương đảo lộn, nàng nghĩ cũng không nghĩ, lập tức phủ thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.


Thường Tiến vội vàng nói: “Vương phi đừng vội, hiện giờ Vương gia cũng vừa tỉnh dậy, ngài ấy nghe nói Vương phi đã tới đại doanh Giang Đông, cố ý phân phó không cho ngài đến quân doanh, hiện giờ chiến sự chạm vào là nổ ngay, nơi đây hung hiểm, bảo ta dẫn theo một đống thân binh hộ tống ngài đi vòng vèo về kinh.”


Quỳnh Nương nhíu mày nói: “Sao ta có thể đi? Bên cạnh Vương gia không có người tinh tế sao được? Một đám nam nhân hầu hạ Vương gia đang trọng thương thế nào?”


Thường Tiến cũng vội vã khuyên Vương phi trở về, đầu óc vừa chuyển gân một cái bỗng buột miệng thốt ra: “Có Hà tiểu thư phụng dưỡng, Vương phi không cần lo lắng…”


Lời này chưa nói xong, Thường Tiến nhìn mặt Vương phi chợt trắng bệch, hắn liền muốn lôi đầu lưỡi của bản thân ra, chiên dầu cho xốp giòn rồi chấm muối ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play