Thời gian Diệp Noãn đóng phim còn hơn Cát Phương Phỉ rất nhiều.


Đời này hoàn hảo. Kiếp trước từ một vai diễn trong phim Tiểu Long mà leo lên, chuyện dơ bẩn nào cũng đã thấy qua. Đao kiếm ngoài sáng hay ám khí trong tối, có cái chống đỡ, cũng có cái cắn răng chịu đựng.


Xuống tay từ đồ trang điểm, ý tưởng của Cát Phương Phỉ không tồi, đáng tiếc gian nan khổ cực suy nghĩ lại quá mức yếu đuối, quá coi thường đối thủ.


Phá hủy mặt Diệp Noãn, là muốn cô không quay được cảnh này hay không quay được bộ phim này, hay là vĩnh viễn đều không thể quay phim được nữa. Nhìn Cát Phương Phỉ bị giáo huấn như thế nào thì liền biết lòng cô ta ác độc ra sao.


“Cô ta làm gì em?” Cung Ngạn Vũ hỏi.


“Thiếu chút nữa là bị cô ta đổi phấn trang điểm.”


“Bỏ gì vào phấn trang điểm?” Cung Ngạn Vũ trầm mặt.


“Không biết rõ,” Diệp Noãn cầm chai nước khoáng, lạnh nhạt nói, “Phải xem cô ta biến chính mình thành hình dạng như thế nào mới biết được.”


“Nghê Thiên,” Cung Ngạn Vũ nghiêng đầu, “Cậu đi xem thử.”


Không gọi Nghê Thiên là anh, có thể thấy được là thật sự tức giận.


Sai sử Nghê Thiên xong, Cung Ngạn Vũ lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


Diệp Noãn liền đem chuyện buổi sáng nói với anh.


Cung Ngạn Vũ nhăn mày.


Diệp Noãn đặt chai nước lên bàn, đi tới phía trước anh, giữ chặt tay anh, lấy tay giãn lông mày của anh ra: “Đừng nóng giận, nghiêm mặt như vậy rất dọa người, không phải là em không có chuyện gì sao?”


Cung Ngạn Vũ cầm ngược lại tay cô, giờ phút này anh cảm thấy mình thật vô tích sự. Làm đàn ông, anh phải bảo vệ được người phụ nữ của mình, chứ không phải là ngồi đây lo lắng hãi hùng.


Dù cho cô cũng không có phát sinh chuyện gì, nhưng cũng không phải là chuyện đáng để ăn mừng, bởi vì căn bản là anh phải ngăn chặn những chuyện như thế này phát sinh.


“Giới giải trí quá nguy hiểm….” Cung Ngạn Vũ nói, có chút cảm khái, lo lắng vẫn là nhiều hơn.


“Đúng vậy,” Diệp Noãn cười cười, bộ dáng không quan tâm, “Thời điểm anh mới vào nghề, hẳn là cũng đã gặp qua những chuyện chán ghét như thế này đi?”


“Đương nhiên có.” Cung Ngạn Vũ nhìn cô, có chút do dự, “A Noãn, hiện tại em cũng anh ở một chỗ, em có thể không cần phải vất vả như vậy…”


Những lời này có chút ý tứ ẩn sau, Diệp Noãn có thể nghe hiểu.


Đa số đàn ông, đối với người phụ nữ mình quý trọng, đều có nguyện vọng kim ốc tàng kiều đi?


Đây là một loại bảo hộ, lại cũng là một loại thay đổi.


Nếu như Diệp Noãn không đóng kịch, giống như kiếp trước, ngây ngốc ở nhà làm bà chủ, như vậy thì cô đã không phải là cô, đã không còn là Diệp Noãn mang theo ánh hào quang của một ảnh hậu.


Cũng biến mất với ánh hào quang đó chính là cố gắng của cô, cố chấp của cô, nhiệt tình của cô, cùng với cả tương lai. Không có những thứ đó, cô còn cái gì đáng để được yêu?


Cô biết Cung Ngạn Vũ bởi vì thật sự thích cho nên mới nói ra những lời này, nhưng mà cô sẽ không bởi vì thích ai đó mà lại buông tha bản thân mình.


“A Vũ,” Diệp Noãn nhìn anh, “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vì sao anh chán ghét em như vậy?”


Bởi vì… Anh hồi tưởng lại thời điểm đó, bởi vì hoài nghi cô thấy sang bắt quàng làm họ, hoài nghi cô muốn đi ôm đùi anh…


Vấn đề này, chính là trả lời câu nói kia của anh.


Anh cũng đã hiểu ý tứ của cô. Nếu như chỉ dựa vào anh, như vậy chẳng có gì khác với bộ dạng chán ghét của anh lúc đầu. Nhưng àm thời điểm đó làm sao giống hiện tại được. Hiện tại mặc kệ cô thế nào anh cũng sẽ rất thích.


“Cám ơn anh.” Cô vui cười lôi kéo tay anh không buông, “Nhưng mà, người sống trên đời, mặc kệ ở đâu, tóm lại đều sẽ chuyện không hài lòng. Lựa chọn tránh đi, vậy những điều không hài lòng này vĩnh viễn sẽ không biến mất, vĩnh viễn đều tồn tại.”


Cung Ngạn Vũ thở dài một hơi, nhìn cô, có chút bất đắc dĩ: “Sao lại thành em thuyết giáo anh rồi?”


“Thuyết giáo? Không phải chứ,” Diệp Noãn cười nói, “Đại khái bởi vì vừa rồi anh quá hung dữ, dọa đến em.”


“Anh không có hung với em.”


“Em biết…”


Hai người nhìn nhau cười.


Nghê Thiên vội vàng chạy trở về.


“Tình huống bên kia thế nào?” Cung Ngạn Vũ hỏi, bởi vì quan hệ với Diệp Noãn, cảm xúc cũng đã tốt lên nhiều.


“Trên mặt đỏ một mảng lớn, nhìn giống như bị dị ứng, hiện tại đi bệnh viện. Có điều,” Nghê Thiên liếc mắt nhìn Diệp Noãn một cái, “Trước khi đi vẫn hung tợn gọi tên A Noãn, còn nói sẽ không bỏ qua cho cô.”


Diệp Noãn cũng không phải là hoàn toàn không để trong lòng: “A Thu.”


Không cần Diệp Noãn nói thêm gì, Quý Thu gật đầu: “Tớ sẽ cho người tiếp tục hỏi thăm.”


Một trận rối ren, nhưng sau trận loạn bộ phim vẫn tiếp tục quay như cũ.


Người trong đoàn phim thêm sự chú trọng, không uống nước của người khác, cũng không dùng đồ trang điểm của người khác. Bởi vì có chú trọng này, làm cho thế thân của Cát Phương Phỉ tránh được một kiếp, hiện tại đang quay phần của cô ta.


Tiếp theo đúng ra là cảnh của Diệp Noãn và Cát Phương Phỉ, hiện tại đành phải đổi thành cô và Mục Văn Úc.


Cung Ngạn Vũ bồi Diệp Noãn một hồi, bởi vì còn có việc, nên lúc Diệp Noãn bắt đầu quay phim thì anh cũng đã đi trước một bước.


Âu Dương Cổ mới rồi còn vì biểu hiện của Diệp Noãn mà tâm tình không tệ, hiện tại thì trên mặt không có chút ý cười nào, là bởi vì Cát Phương Phỉ. Diễn viên làm sao có thể để mặt bị tổn thương, tổn thương như vậy không biết là muốn trì hoãn bao nhiêu thời gian của đoàn phim nữa.


Trước kia đối diễn, Mục Văn Úc hỏi Diệp Noãn: “Chuyện Phương Phỉ bị thương có liên quan với em?”


Trước mặt anh, Diệp Noãn cũng không có ý giấu diếm: “Cái hộp phấn đó vốn là có ý để cho em dùng, em phát hiện ra nên để lại cho cô ta mà thôi.”


Mục Văn Úc cũng có chút giao tình với Lâm Uyển Uyển, tuy rằng đáp ứng Cung Ngạn Vũ chiếu cố Diệp Noãn, nhưng cũng không có trở mặt với Cát Phương Phỉ. Thật ra trong lòng anh cũng không hy vọng quan hệ giữa Diệp Noãn và Lâm Uyển Uyển quá ác liệt. Nhưng mà thủ đoạn của Cát Phương Phỉ đúng là không chấp nhận được. Lần này Diệp Noãn ra tay cũng rất quyết đoán.


“Về sau em ở trong đoàn phim ngoan một chút đi.” Mục Văn Úc nhắc nhở một câu.


“Vâng.” Diệp Noãn gật đầu, trong lòng hiểu rõ.


Nghê Thiên và Cung Ngạn Vũ lái xe về công ty.


Cung Ngạn Vũ không quên giao phó: “Cậu cho người chú ý bên Cát Phương Phỉ.”


Nghê Thiên đi theo Cung Ngạn Vũ đã lâu. Hắn biết gia thế Cung Ngạn Vũ tốt, nhưng thời điểm vào nghề cũng không rêu rao. Là sau này anh nổi tiếng, hơn nữa họ Cung cũng rất đặc biệt, bị mọi người tìm hiểu mới biết hóa ra đây chính là đứa nhỏ của nhà họ Cung.


Cho nên nói, thời điểm anh vào nghề, người ở bên ngoài nhìn thấy chẳng qua cũng là một tên nhóc bình thường phổ thông.


Bị chèn ép, tiền cát xê bị ăn chặn, bản quyền bị lấy trộm. Chuyện lớn chuyện nhỏ, Nghê Thiên đi theo anh gặp qua cũng không ít. Có điều chuyện giống như hôm nay, công kích trực tiếp lên thân thể chưa từng thấy qua.


Nghê Thiên không thể không thừa nhận với Cung Ngạn Vũ, đàn bà thật sự là đáng sợ. Sau đó hắn cũng không thể không nhắc anh: “A Vũ, chuyện của phụ nữ, cậu cũng muốn can thiệp sao?”


“Đây không phải là chuyện của phụ nữ,” Cung Ngạn Vũ nói, “Đây là chuyện của người phụ nữ của tớ.”


Đàm Phượng mà nghe được câu này, hiển nhiên là tặng anh ngón tay cái liền.


“Được,” Nghê Thiên cũng là hết cách với Cung Ngạn Vũ cũng như Đàm Phượng, “Vậy cậu tính can thiệp tới mức nào?”


Mức độ can thiệp sẽ quyết định đến các mối quan hệ muốn vận dụng.


Cung Ngạn Vũ nói: “Can thiệp đến cùng, để từ nay về sau, trong cái giới này không có ai dám xuống tay với bạn gái của tớ.”


“…” Nghê Thiên nói không ra lời, thật sự, nghệ sĩ quá mạnh, sẽ có lúc làm người đại diện cảm thấy vô năng.


Việc này sẽ sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Bình thường Cung Ngạn Vũ tuyệt đối không nhiều chuyện, lúc này liền vì một người phụ nữ. Hắn rất muốn hỏi anh một câu, có đáng giá hay không, nhưng mà anh cũng không cần hỏi cũng biết câu trả lời.


Thiếu niên hồn nhiên nói chuyện yêu đương thật là đáng sợ, chẳng lẽ anh cho rằng nói chuyện yêu đương một lần là có thể nói tới vĩnh viễn, thiên trường địa cửu sao?


Vô tri… cũng là một loại hạnh phúc. Nghê Thiên hâm mộ anh. Trải qua quá nhiều việc, kiểu người như anh đã hoàn toàn quên cảm giác thuần túy là như thế nào.


Bên này Diệp Noãn cũng không biết Cung Ngạn Vũ sẽ làm như thế nào, cô chỉ có thể làm tốt chuyện mình phải làm mà thôi.


Tin tức bệnh viện chuyển đến, Cát Phương Phỉ phải nghỉ dưỡng một tháng.


Mặt đạo diễn đen như đáy nồi, mọi người trong tổ kịch không dám thở mạnh một cái.


Cảnh quay hôm nay kết thúc, trên đường về nhà Diệp Noãn cũng nhắc nhở Quý Thu và Đàm Phượng: “Gần đây chúng ta ở trong đoàn phim, bớt lộ diện một chút.”


“Đạo diên Âu Dương Cổ,” Quý Thu hỏi, “Sẽ keo kiệt như vậy sao?”


Đàm Phượng nói: “Ý của hai người là đạo diễn có thể giận chó đánh mèo lên chúng ta sao?”


Diệp Noãn gật đầu: “Đã giận chó đánh mèo.”


“Vậy làm sao có thể trách chúng ta?” Đàm Phượng hừ một tiếng, “Cát Phương Phỉ làm chuyện đê tiện, nếu chúng ta không sớm phòng bị, chuyện này liền rơi lên đầu chúng ta. Nghỉ ngơi một tháng, không biết hiện tại gương mặt đó đã thành bộ dáng quỷ nào!”


Quý Thu nói: “Chúng ta là phòng về chính đáng không sai, nhưng từ đại cục mà nhìn, đạo diễn nhất định cảm thấy, A Noãn lấy ơn báo oán.”


“Cái gì mà lấy ơn báo oán,” Đàm Phượng không đồng ý, “Chúng ta lại không phải mở viện mồ côi.”


“Hai người các cậu nói đều không có sai.” Diệp Noãn nói, “Tớ cũng không nguyện ý đơn giản như vậy liền bỏ qua cho Cát Phương Phỉ, cho nên kết quả hiện tại là vai nữ chính một tháng không thể quay phim, làm sụp đổ toàn bộ tiến độ quay của đoàn phim, đạo diễn phiền tớ cũng là bình thường. Nhưng cái này chung quy cũng là Cát Phương Phỉ tự làm tự chịu, đến cùng chúng ta cũng không đuối lý, sau này phải cẩn thận một chút là đúng rồi.”


“Nếu là có người hỏi tới chuyện này có liên quan đến chúng ta hay không?” Đàm Phượng hỏi.


“Chết cũng không thừa nhận.” Quý Thu trả lời.


Không nghĩ đến tin tức truyền nhanh như vậy, ngày hôm sau, trên báo chí liền có tin tức, nói Cát Phương Phỉ ở trong đoàn phim “Lê Viên Thế Gia”, bởi vì đồ trang điểm có độc cần phải nằm viện điều dưỡng một tháng.


Bên trên còn có ảnh chụp, Cát Phương Phỉ mang khẩu trang, đeo kính đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, phần da lộ ra bên ngoài nhìn qua vô cùng thê thảm.


“Di, thật ghê tởm.” Đàm Phượng nhìn ảnh chụp, đánh giá một câu.


Một mảnh ửng đỏ, hình như còn có bọt nước.


Ánh mắt Quý Thu phía sau mắt kính có ý lạnh, mấy thứ này, suýt chút nữa là phát sinh trên mặt Diệp Noãn.


Diệp Noãn không quá chú ý cái này, cô cúi thấp đầu gửi tin nhắn với Cung Ngạn Vũ, Cung Ngạn Vũ bảo cô không cần quá lo lắng.


Cô trả lời: Ừ, thật ra em cũng không có lo lắng.


Đúng ra, cũng vẫn có chút lo lắng.


Cô lại nhắn thêm một tin: anh có thấy em quá ác độc không?


Chẳng bao lâu tin nhắn Cung Ngạn Vũ trả lời đến: em có năng lực tự vệ, anh sẽ yên tâm hơn một chút.


End chapter 89.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play