Chương 2: Hệ Thống Luyện Dược Sư 

Tác giả: Tô Hoài Hoang

Editor: Dieter 


Lâm Thanh Ngân bị cậu nhóc lôi kéo chạy về phía trước. Cậu nghe xong cái tên “Lâm Phỉ” này liền biết không tốt.

Chỉ chốc lát sau, trong lỗ tai cậu liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc, sắc nhọn lại khiến người ta chán ghét.

“Mấy ngày nay luyện đan vẫn luôn không thành, ta xem đây chính là do tài liệu mà vườn gieo trồng của các ngươi cung cấp không tốt! Các ngươi đám cẩu nô tài này, dám xem thường bổn thiếu gia, xem ra ta không cho một chút giáo huấn là không được!”

“Còn nữa, Lâm Thanh Ngân ở đâu? Ta nhìn thấy hắn ngày nào cũng chui vào nơi này, nói không chừng chính là cái tên phế vật này tại dược liệu của ta thuận tiện động tay động chân, cố ý tìm cách gây rắc rối cho ta, còn không nói? Người đâu, đánh gần chết cho ta mới thôi!”

Lâm gia chính là có mấy thằng nhãi đáng ghét không lễ phép, trước mắt đây chính là một đứa, Lâm Thanh Ngân nghe thanh âm này cũng đã bắt đầu nhíu mày.

Người này tên là Lâm Phỉ, là một người từ dòng thứ của Lâm gia, so với Lâm Thanh Ngân nhỏ hơn một tuổi, đứa trẻ mười sáu tuổi từ nhỏ đã dưỡng thành một tính cách kiêu căng, bắt nạt kẻ yếu, nguyên chủ khi còn sống đã bị gã bắt nạt rất nhiều, trên cánh tay bây giờ còn có một vết roi chính là do gã làm ra.

Sau khi Lâm Thanh Ngân tới đây so với trước kia linh hoạt hơn rất nhiều, gã muốn bắt nạt cũng không bắt được người, chỉ có điều Lâm Phỉ nhiều năm như vậy cũng chưa từ bỏ việc nhằm vào cậu, có lẽ một ít sự cố chấp duy nhất của gã là dùng để bắt nạt cậu, ước chừng là bởi vì một trong số ít quả hồng mềm mà gã có thể bóp được ở Lâm gia chính là Lâm Thanh Ngân.

Có thể đè nặng con trai ruột của gia chủ ra đánh, có lẽ mang lại cho chút thống khoái cho kẻ sinh ra trong dòng phụ nhưng thực lực lại không hề xuất chúng như gã.

Lâm Thanh Ngân đi theo Thập Thất đi về phía trước vài bước, rồi cậu bước đi rất nhẹ, một chút thanh âm cũng không có, không có tùy tiện tiến lên, trốn ở sau cây nhìn tình huống bên đó.

Thân hình Lâm Phỉ có chút béo, đang tức giận đến mức nhảy lên nhảy xuống, từ xa nhìn qua giống như một cái hồ lô nhích tới nhích lui, phía sau gã còn có hai hộ vệ đi theo, hộ vệ trên tay cầm trường côn, nghe Lâm Phỉ phân phó, đè mấy người canh tác bình thường trong vườn gieo trồng đang chuẩn bị trút giận.

Trong vườn gieo trồng ấn theo quy củ không thể tùy ý vận dụng linh lực hệ chiến đấu, điều này sẽ có tổn hại đối với trận pháp bài trí trong vườn.

Nhưng nhìn như thế này, cho dù chỉ dựa vào sức lực, đám canh tác cũng chịu không nổi mấy côn.

Thập Thất trong lòng sốt ruột, nhưng cậu nhóc cũng biết tình huống của Lâm Thanh Ngân, vị thiếu gia này không được coi trọng, bên người đừng nói hộ vệ, ngay cả người hầu hạ cũng không có, ngày thường đều là trốn tránh, hôm nay tùy tiện đi lên cũng ngăn không được, ngược lại còn bị đánh cùng.

Nhưng lúc này cậu nhóc cũng không biết nên đi tìm ai.

“Dư viên chủ của các ngươi đâu?” Lâm Thanh Ngân thấp giọng hỏi cậu nhóc.

“Viên chủ hôm nay có việc phải nghe triệu, đi vào nội giới, nhất thời không về được,” Thập Thất giải thích với cậu, gấp đến độ nắm chặt tay, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lâm Thanh Ngân nhìn bốn phía một vòng, lại cau mày suy nghĩ, để Thập Thất ghé tai lại đây, dặn dò cậu nhóc vài câu.

Thập Thất do dự: “Như vậy có thể được không?”

“Cứ làm theo lời ta nói,” Lâm Thanh Ngân vỗ vỗ bờ vai cậu nhóc, “Nếu như không được, ta lại nghĩ cách khác.”

Thập Thất nghe vậy, cắn răng đi sang bên đó.

Lâm Phỉ lúc này còn đang nổi giận, lại thấy một người canh tác lại đây, vốn đang muốn kéo tới đây để đánh cùng luôn, thuận tiện phải hỏi rõ ràng Lâm Thanh Ngân trốn ở đâu, lại thấy Thập Thất chủ động tiến lên, cúi đầu nói với gã vài câu, sắc mặt Lâm Phỉ liền thay đổi.

“…… Ngươi nói thật?”

Thập Thất dựa theo lời Lâm Thanh Ngân dạy trả lời, thanh âm có chút run rẩy,: “Ta làm sao dám lừa ngài chứ?”

Lâm Phỉ tại chỗ có chút nôn nóng mà đi hai vòng, như là nghĩ đến cái gì, sau đó đối với hai hộ vệ vung tay lên: “Đi về trước!”

“…… Thiếu gia?”

“Đừng nói nhảm,” Lâm Phỉ đã co cẳng chạy ra bên ngoài, “Nhanh lên, có việc gấp, chờ qua mấy ngày nữa ta lại đến tìm Lâm Thanh Ngân còn có mấy tên nô tài đê tiện các ngươi tính sổ!”

Cái tai hoạ này chạy cũng rất nhanh.

Lâm Thanh Ngân ở sau thân cây đợi trong chốc lát, thấy gã đi rồi mới đi ra, Thập Thất đã đem hai người canh tác xui xẻo nâng lên, cũng may tới nhanh, thương thế của bọn họ không nặng.

Người nơi này khôi phục cũng rất nhanh, đắp chút thuốc, ngày hôm sau liền không có việc gì.

“Cảm ơn Thanh Ngân thiếu gia,” Nhóm canh tác nói lời cảm ơn với cậu, thấy xung quanh không có người, lại nhỏ giọng oán giận, “Lâm Phỉ thiếu gia tự mình học nghệ không tinh, luyện dược không thành, luôn bới móc lấy chúng ta trút giận.”

Lâm Thanh Ngân sống ở vườn gieo trồng đã lâu, rất nhiều người canh tác ở đây đều biết cậu.

Tuy rằng Lâm gia không thích đứa trẻ gọi là vô dụng này, nhưng đối với nô bộc tầng dưới chót mà nói, vị thiếu gia này là một vị bình dị gần gũi hiền lành nhất, ngày thường ở chung đối đãi với bọn họ giống như bằng hữu, tính tình rất tốt, ngoại trừ nô tài nào đó đội trên đạp dưới, đại bộ phận người canh tác đều có quan hệ không tệ với cậu.

“Rốt cuộc Thập Thất đã nói gì với Lâm Phỉ thiếu gia vậy?” Nhưng Lâm Phỉ đi rồi, bọn họ cũng không nhịn được tò mò, “Sao lại đi nhanh như vậy?”

Thập Thất giải thích: “Là Thanh Ngân thiếu gia dạy ta, huynh ấy nói Cửu trưởng lão hôm nay sẽ trở về.”

Cửu trưởng lão Lâm gia - Lâm Thư Xu mà cậu nhóc nhắc tới là mẹ ruột của Lâm Phỉ, cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của gia chủ Lâm gia - Lâm Trọng Thiên, ấn theo quan hệ thân duyên xem như là cô của Lâm Thanh Ngân.

Vị này thiên phú không thấp, trước đó vài ngày vừa đột phá Thiên giai nhất tinh, ở trong nhà thực lực và địa vị cũng là xếp hạng trên.

Nơi này chỉ cần có địa vị, một chồng nhiều vợ và một vợ nhiều chồng đều là chuyện thường, phụ thân của Lâm Phỉ là một thị quân mà Lâm Thư Xu coi như sủng ái, chỉ có điều vị này trong cuộc sống tình cảm rất phong lưu, thê thiếp trong viện cộng lại có tới hai con số như vậy, nên trẻ con cũng nhiều.

Mỗi ngày trong viện một đám nam nhân đang trình diễn tiết mục trạch đấu, lần này cách mấy tháng trở về, ước chừng lại là một hồi tranh giành tình cảm.

Nhưng nghe đến một câu này, nhóm người canh tác ngược lại càng nghi hoặc, hành tung của các trưởng lão đều sẽ không công khai, Lâm Phỉ cái đứa con ruột này cũng không biết, Lâm Thanh Ngân làm sao mà biết được?

“Ta đoán.” Lâm Thanh Ngân nói.

“Hả?”

Lâm Thanh Ngân hơi hơi mỉm cười, đoán là đoán, nhưng không giống như đoán mò, cậu đại khái có chút nắm chắc.

Trước đây không lâu cậu thả sọt cá bên dòng suối đối diện trồng hoa Khương Khương, loại thực vật một sao này linh lực không cao, nhưng tự mang một loại mùi thơm nồng đậm mà kỳ dị, có thể làm gia vị dùng cho nấu ăn.

Nhưng mùi hương này không phải ai cũng chịu được, cứng rắn so sánh mà nói, giống như rau thơm hoặc là rau diếp cá của kiếp trước, nhưng vẫn là phiên bản tăng cường.

Trong viện Lâm Thư Xu ngoại trừ nàng thích khẩu vị này những người còn lại tất cả đều chịu không nổi, Lâm gia cũng không có mấy người thích ăn đồ lạ này, thế nhưng sáng hôm nay, tôi tớ trong phòng bếp nhỏ ở viện chính quân của nàng lại ở ngoài ruộng cẩn thận hái một đống.

Hoa Khương Khương ngon nhất khi còn tươi, để lâu mùi vị liền sẽ nhạt đi, Lâm Thanh Ngân đoán, hẳn là Lâm Thư Xu sẽ trở lại, món ăn này là chuẩn bị cho nàng.

“Nếu quả thật đúng như ta đoán, vậy Lâm Phỉ và phụ thân gã khẳng định không biết việc này, nếu không hôm nay gã tuyệt đối cũng sẽ không rảnh tới vườn gieo trồng bới móc, nhất định phải cùng phụ thân gã thương lượng chuẩn bị thật kỹ, chuẩn bị muốn ở trước mặt Lâm Thư Xu lộ mặt.

Lúc này hẳn là viện chính quân(nghĩa tương tự như từ chính thất) của Cửu trưởng lão cố ý đem tin tức chặn lại, y không muốn người khác nhúng tay vào yến tiệc đón gió tẩy trần khó có được này, muốn chiếm cái tiên cơ, cho nên những người khác trong hậu viện của Cửu trưởng lão vẫn chưa hay biết gì đâu.”

Lâm Thanh Ngân dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa mọi người đều biết, Cửu trưởng lão lần này đi công tác…… À, ý ta là phụng mệnh đi ra ngoài giải quyết sự việc khe Ma khí ở Nhuận Thủy thành, dự tính phải tốn mất ba tháng, hiện giờ hai tháng liền đã trở lại, trong lúc đó lại chưa từng hướng Lâm gia thỉnh qua viện trợ, chuyện này hẳn là vô cùng thuận lợi.

Nếu giải quyết thành công Khe nứt Ma khí, các loại tài nguyên tự nhiên thu hoạch tương đối phong phú, Lâm Thư Xu đại thắng trở về tâm tình lại tốt, tiện tay cho linh bảo linh vật sợ đều là vật khó được, loại cơ hội hiếm thấy này, nghe được tin tức, Lâm Phỉ càng phải trở về trong viện để chuẩn bị nhận thưởng, làm sao còn có thời gian vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận?”

Chẳng trách người này ngựa không dừng vó liền đi luôn.

Thập Thất còn có chút lo lắng: “Nếu suy đoán này không thành sự thật, hắn càng tức giận hơn, lại quay lại thì làm sao bây giờ?”

“Không sợ,” Lâm Thanh Ngân không chút lo lắng, “Tin tức này đối với bọn họ mà nói, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, trong viện chính quân của Cửu trưởng lão còn đang giấu diếm đấy, Lâm Phỉ cũng sẽ không tùy ý tìm người chứng thực.

Lại nói, nếu ta đoán sai, hôm nay Cửu trưởng lão quả thật chưa về, đến lúc đó viên chủ của các ngươi cũng đã trở lại, gã từ trước đến nay bắt nạt kẻ yếu sợ nhất đá phải ván sắt, sẽ không gây sự trước mặt viên chủ của các ngươi.”

Sống ở đây lâu như vậy, Lâm Thanh Ngân biết rõ tình cảnh của mình, cậu không thích hợp đối cứng với người khác, nhưng nếu chuyện xui xẻo tới, cũng có thể tìm được biện pháp trốn nhất thời, cậu đối với chuyện này xem như kinh nghiệm phong phú.

Truyện chỉ đăng duy nhất ở trên app TYT 

Nhóm nông dân nghe xong lập tức yên tâm hơn rất nhiều.

Logic này của Lâm Thanh Ngân cũng không phức tạp, chỉ có điều ngẫm lại cũng có chút không dễ dàng.

Tất cả các phòng bếp trong nội viện Lâm gia đều phải tới vườn gieo trồng tự hái lấy, các chủ tử của dòng chính và dòng thứ cộng lại có không ít già trẻ, tính cách và tâm tư đều rất khác nhau, nơi này vừa lớn, người hầu của Lâm gia lại nhiều, các công nhân canh tác làm rất nhiều năm cũng không dám nói đối với những việc này vô cùng rõ ràng.

Lâm Thanh Ngân lại đối với người trong nhà có khẩu vị gì ý nghĩa gì người hầu của các viện trông như thế nào đều rõ như lòng bàn tay lại còn phản ứng nhanh chóng, cũng không phải là thường nhân.

Lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa, chuyện này tốt xấu gì cũng giải quyết xong, Thập Thất nhanh chóng đỡ người đi bôi thuốc, Lâm Thanh Ngân theo kế hoạch đem tôm của mình nấu thành cháo, thuận tiện lại giúp người khác một chút.

Trong đó một công nhân canh tác bị thương khi đang muốn đi cho con thú La La ăn (Theo như quan điểm của Lâm Thanh Ngân đây chính là một heo khổng lồ), linh thú này sức ăn rất lớn, mỗi ngày phải trong thời gian cố định cho ăn thức ăn chăn nuôi, nếu cho ăn muộn thì sẽ gặp phiền toái mất.

Giúp người là giúp tới cùng, Lâm Thanh Ngân tính toán thời gian, chờ cậu cho heo ăn xong rồi trở về, cháo cũng vừa nấu xong, cậu liền thuận tay làm tiếp.

Vườn gieo trồng của Lâm gia bao phủ một khu vực rộng lớn, bên trong đương nhiên có phương tiện thay đi bộ, phương tiện này dùng mấy khối linh thạch coi như là nhiên liệu, tạo hình cùng xe ba bánh không khác nhau lắm, loại này phía trước có chỗ cho người ngồi phía sau vận chuyển hàng hóa thật sự là loại xe phổ biến ở mọi thế giới.

*Xe ba bánh còn gọi là xe ba gác 

Lâm Thanh Ngân làm việc rất nhanh nhẹn, thuận lợi đổ thức ăn gia súc xong cũng không mất bao lâu, nhớ thương cháo tôm tươi trong nồi nhỏ của mình, nhưng ngay trên đường cậu trở về lại xảy ra chút ngoài ý muốn.

Không biết là đường không bằng phẳng hay là xe xảy ra vấn đề, lúc cậu sắp đến chỉ cảm thấy đột nhiên cảm thấy bị xóc, thân xe lập tức mất đi thăng bằng, nghiêng sang một bên.

Nơi này là một sườn dốc nhỏ, thân xe lại nặng, tai nạn xảy ra quá nhanh, thực lực Hoàng giai nhị tinh của cậu lại không đủ để ứng phó với việc này, chỉ có thể tự mình cố xoay đầu trách chạm đất.

Khi xe bị lật cả người Lâm Thanh Ngân ngã xuống, trong đầu cậu chỉ có một câu.

—— Tại sao đổi thế giới khác, cậu giống như vẫn còn có thù oán với xe ba bánh hả!

Sau đó Lâm Thanh Ngân liền cảm thấy toàn thân đau nhức hai mắt tối sầm, nhưng kỳ lạ thay cậu không hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Đúng lúc này trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng “bing boong”, rồi sau đó chính là một đạo âm thanh máy móc.

[Píp… Thời gian điểm xác nhận… Hệ thống Luyện Dược Sư bắt đầu nhận định ký chủ.]

[Rà quét xác định. Đang bắt đầu liên kết, ba, hai, một……]

“Liên kết thành công, chúc ngài sử dụng vui vẻ.”

Thanh âm này cậu nghe cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy trong đầu giống như một mảnh hồ nhão, có một loại cảm giác giống như choáng mà không choáng, muốn mở to mắt lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, Lâm Thanh Ngân ở trong trạng thái này ra sức giãy giụa vài cái, cuối cùng cũng từ từ nhìn rõ những gì trước mắt.

Nơi này không còn là vườn gieo trồng nữa.

Cậu đang ở trong một không gian hình quả trứng nho nhỏ, bốn phía đều là sương mù màu đen, cảm giác dưới chân giống như bông,  trong không gian này chỉ có phía trước là ánh sáng, đó là một màn hình điện tử hình chữ nhật.

Đã lâu không thấy loại đồ điện tử này, Lâm Thanh Ngân còn có chút hoài niệm.

Cậu cảm thấy mình hẳn là bị ngã đến mức ngốc rồi và hiện tại là đang nằm mơ, cậu còn thử nhéo một cái trên cánh tay của mình, quả nhiên một chút cảm giác đau đớn cũng không có, liền không có suy nghĩ nhiều, theo lòng hiếu kỳ của bản thân, đưa tay sờ soạng một chút.

Màn hình kia vẫn là có thực thể, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc đến, mặt trên thế mà lại bắt đầu hiện ra chữ viết.

“Hệ thống Luyện Dược Sư vì ngài phục vụ, quá trình khởi động đã hoàn tất, trước mặt đang tiến vào giai đoạn thí luyện tân thủ, đã vì ngài tự động tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất.”

[Nhiệm vụ thứ nhất: Nguyên vật liệu, nền tảng của đan dược.]

[Yêu cầu: Cải thiện vật liệu cơ bản để luyện dược sơ cấp, nghiên cứu và tăng tỉ lệ đột biến của lúa mạch tròn lên 10%, đồng thời tự gieo trồng cũng như tự thu hoạch mười gốc cây lúa mạch tròn đột biến.]

[Khen thưởng: một công thức bột cầm máu, năng lực tương tác với tự nhiên của ký chủ cộng 1 điểm.]

[Chúc ngài nhiệm vụ thuận lợi.]

Ngày 9/8/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play