Chương 1: Kỹ Năng Bẩm Sinh - Trồng Trọt
Tác giả: Tô Hoài Hoang
Editor: Dieter
Bây giờ đang là lúc sáng sớm, chân trời vừa có một chút ánh sáng, ánh sáng tím mơ hồ, bên ngoài khí lạnh còn nhiều, Lâm Thanh Ngân giống như thường ngày dậy sớm, đẩy cửa liền hít một ngụm khí lạnh.
“Có hơi lạnh,” cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, suy nghĩ một chút, cẩn thận quyết định chuyện bữa sáng, “Buổi sáng nấu cháo vậy.”
Cậu một bên lầm bầm lầu bầu, một bên duỗi cái lưng lười, giãn gân cốt ra một chút, cảm thấy hôm nay có chút gì đó khác lạ, sau khi hít một hơi thật sâu, giãn thân thể ra cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Ngân theo thói quen lúc ra cửa liền đeo mặt nạ da lên cho chính mình, che khuất cả khuôn mặt, rồi sau đó đi dọc theo con đường mòn bên cạnh viện tử nhỏ nhìn về phía trước, bước chân không nhanh không chậm, chỉ chốc lát sau liền xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp sương mù màu trắng sữa, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc.
Đằng trước chính là vườn gieo trồng của Lâm gia.
Cậu thấy dây leo thô to màu xanh sẫm kia cấu thành một cánh cửa uốn lượn, dây leo nhìn từ xa dường như là đang tràn ngập ánh sáng, vừa nhìn kỹ là có thể phát hiện đó là do có từng khối linh thạch được khảm vào bên trong.
Vào lúc sáng sớm, có những con ong Tinh Điệp bay quanh hút linh thạch trong dây leo, khi bay qua không trung lại đem những hạt linh khí thật nhỏ đã tiêu hóa qua rải xuống không trung, phảng phất như sao trời rơi xuống, ngay cả gạch lát đá xanh dưới chân cũng vậy, bên trong có những mảnh linh thạch được mài nhỏ, trong lúc hô hấp, linh khí bốn phía, thậm chí toàn bộ vùng đất cũng bị phản chiếu ánh sáng ba phần.
Lâm gia không hổ là vọng tộc nổi tiếng trong Linh giới, gia tộc xa hoa bậc nhất, dù đây chỉ là một khu vực nhỏ nhất bên cạnh vườn gieo trồng, đều phải khí phái xa xỉ thành cái dạng này.
Cho dù xuyên qua đây đã mười một năm, Lâm Thanh Ngân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, chợt còn có một loại cảm giác kỳ ảo không chân thật.
Cái này so với đồng ruộng trong trí nhớ của cậu chênh lệnh khá xa.
Tên ban đầu của cậu là Lâm Thanh Hành, trước khi xuyên qua vốn là một nghiên cứu viên sống ở thế kỷ 21.
Còn nhớ rõ đời trước lúc đang rảnh rỗi trong công việc, cậu đã từng ở trên mạng nhìn thấy một vấn đề —— Nếu xuyên qua, chuyên ngành của bạn có thể làm gì?
Sau khi từ trường học đi ra liền vào viện nghiên cứu khoa học nông nghiệp, Lâm Thanh Hành lúc ấy còn đang tràn đầy tự tin mà trả lời vấn đề này: “Cảm ơn đã mời, người của khoa nông nghiệp trầm mê làm ruộng, nắm giữ kỹ thuật cốt lõi, sau khi xuyên qua chuẩn bị tạo phúc cho dân chúng, có khi hoàng đế lão nhân đều phải cung phụng tôi lên.”
Mặc dù là nói đùa, nhưng cậu lúc đó cũng không phải chỉ là nói phét.
Kiếp trước nhà Lâm Thanh Hành đều có học thức uyên bác, trong nhà cha mẹ đều là có chút danh tiếng trong ngành, cậu cũng xuất sắc về nhân cách lẫn học lực, lúc ở viện nghiên cứu chủ động xin ra trận gánh vác hạng mục xoá đói giảm nghèo, trong mười năm cắm rễ ở cơ sở một đường để cải tiến chủng loại nông sản đặc sắc của địa phương cùng với quy mô hoá trồng trọt đã mang lại thành quả tương đối tốt đẹp, kinh nghiệm phong phú, tiền đồ vô lượng.
Lúc ấy cậu mới từ trong tỉnh đi lĩnh giấy chứng nhận khen thưởng cá nhân tiên tiến, vừa ăn xong bữa tiệc mừng do sở tổ chức thì nhận được điện thoại từ một thôn báo rằng ngoài ruộng xảy ra chút vấn đề, Lâm Thanh Hành nhớ nhung ruộng của mình, sốt ruột chạy về, kết quả cậu ngồi xe ba bánh bị lật ở trên đường, sau đó, mở mắt liền đến nơi này, cúi đầu nhìn, trước mắt là thấy tay chân bị nhỏ đi một vòng.
Thân thể này của nguyên chủ lúc ấy mới sáu tuổi, thân thể vừa gầy vừa nhỏ, trên người còn có thương tích, ước chừng là nhất thời không chịu đựng được liền ngỏm, sau đó bị người khoa nông nghiệp là Lâm Thanh Hành ngoài ý muốn tử vong thay thế vào.
Tên của hai người cũng rất giống nhau, nguyên chủ tên là Lâm Thanh Ngân, cái tên này nghe qua quả thật có chút kỳ quái, không phải dáng vẻ quá may mắn, chờ Lâm Thanh Hành soi gương, cậu rất nhanh liền biết cái tên này là từ đâu mà có.
*Tên Lâm Thanh Ngân (林青痕). Chữ Thanh Ngân (青痕) [Qīng hén]: vết màu xanh(xanh lá)
Trên mặt đứa bé này lại có một vết bớt thật lớn.
Hầu như hơn phân nửa khuôn mặt đều là vết bớt màu xanh đậm bắt đầu từ giữa trán, mãi cho đến hàm dưới, chỉ có một khối nhỏ xung quanh mắt trái là làn da ban đầu, dưới sự che đậy của vết bớt lớn, rất khó thấy rõ ngũ quan.
Lần đầu tiên nhìn thấy, bản thân Lâm Thanh Ngân cũng bị bộ dạng của mình hù dọa, càng đừng nói chi là người khác.
Chỉ có điều việc xuyên qua này đối với người hiện đại mà nói cũng không phải là quá khó có thể tiếp nhận, sau khi đã chết còn có thể sống thêm một lần nữa đã là điều may mắn, dung mạo cũng không phải là trọng điểm.
Thời niên thiếu Lâm Thanh Ngân cũng có đọc qua mấy quyển tiểu thuyết xuyên không, nói như vậy, cậu làm một nhân sĩ hiếm hoi được xuyên không, còn có chút bản lĩnh làm nông, nói không chừng chính là người được chọn của thế giới này!
Khả năng đây chính là người xấu có phúc của người xấu!
Sau đó Lâm Thanh Ngân tràn đầy tự tin chuẩn bị làm một trận lớn lại lần nữa bị hiện thực đâm thủng.
Cậu ở tiểu viện tử trông có vẻ rách lát nhỏ hẹp, nhìn kỹ lại có một ít nét cổ kính, nhưng khi đi ra bên ngoài là liền có thể phát hiện không thích hợp.
Chỉ là chân trời treo lấy sáng tối không đồng nhất ba cái “Mặt trời ” lớn nhỏ khác nhau, cũng đủ để cho sau khi chết sống lại Lâm Thanh Ngân lại lần nữa đã chịu một cú sốc thật lớn.
Đây là một thế giới kỳ ảo vượt quá tưởng tượng của cậu, cũng không phải là thế giới cổ đại bình thường như cậu nghĩ.
Nơi này được gọi là “Linh giới”.
Linh giới bao quát địa vực cực kỳ rộng lớn, Lâm Thanh Ngân xem qua bản đồ của toàn bộ đại lục, dựa theo tỉ lệ thước đơn giản tính ra, thế giới này so sánh với đại lúc Á Âu còn phải lớn hơn gấp mười lần có thừa, dựa theo phương vị đại khái chia làm đông tây nam bắc trung năm châu lục.
Ngoại trừ những nơi rộng lớn, người ở đây cũng rất khác biệt.
Mỗi người sinh ra ở đây trong cơ thể liền có linh khí, có một bộ phận người dần dần tu luyện có thể trở thành người sử dụng linh khí có lực lượng cường đại, cũng xưng là Linh Sư, mà phân biệt thực lực của Linh Sư lại có phương pháp phân cấp từ trên xuống dưới, ba bảy loại, cực kỳ rõ ràng.
Cộng thêm tứ giai Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi giai chia nhỏ thành cửu tinh, Linh Sư cường đại có được năng lực khủng bố, địa vị cao thượng.
Lâm gia mà cậu đang sinh sống chính là gia tộc Linh Sư đứng đầu nổi tiếng gần xa.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên app TYT
Hơn nữa nguyên chủ sáu tuổi đã chết gầy trơ xương ở trong viện rách nát này, thân phận ở Lâm gia cũng không bình thường —— cậu là con ruột của gia chủ đương nhiệm Lâm gia-Lâm Trọng Thiên.
Sau khi xuyên qua mấy ngày, ký ức của nguyên chủ dần dần rõ ràng, Lâm Thanh Ngân cũng nhớ tới một chút sự tình.
Thì ra mẫu thân của cậu là một trắc thất rất được sủng ái, thời điểm phong quang cơ hồ địa vị ngang hàng cùng đại phu nhân, chỉ là lúc cậu còn rất nhỏ liền đã chết, khi chết một ít chuyện xấu làm lúc trước bại lộ, chọc cho Lâm Trọng Thiên tức giận, chết rất không vẻ vang.
Nhưng nếu chỉ là hai chuyện mẹ đẻ và vết bớt trên mặt này, Lâm Thanh Ngân cũng không đến mức sống thành như vậy, tuổi còn nhỏ liền chết ở cái sân rách nát này còn không ai phát hiện.
Họa không bằng con cái, Lâm gia lại là gia tộc có gia nghiệp lớn, dựa theo ký ức nguyên chủ lưu lại, tuy rằng Lâm Trọng Thiên không thích cậu, nhưng trước ba tuổi cậu vẫn sống không quá tệ.
Ba tuổi là thời điểm đứa trẻ kiểm tra thiên phú, từ trên đài kiểm tra xuống, cuộc sống của Lâm Thanh Ngân liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nơi này kiểm tra đo lường tiềm lực của đứa trẻ dựa vào một khối đá đặc thù, gọi là Trắc Hồn Thạch, to cỡ nắm tay, tảng đá kia là được xếp lên từng tầng từng tầng, nhìn kỹ tổng cộng phân mười tầng, cầm nó vào lòng bàn tay lúc sau có thể phát ra ánh sáng.
Theo từng tầng trên tảng đá sáng lên, càng nhiều tầng sáng lên, ánh sáng càng dày đặc liền đại biểu cho thiên phú càng ưu tú.
Nếu mười tầng của Trắc Hồn Thạch đều sáng lên, chứng tỏ thiên phú bẩm sinh cực tốt, là hạt giống tốt ngàn dặm mới tìm được một.
Chỉ cần dẫn dắt thêm một chút, học được cơ sở vận hành của linh khí và phương thức tu luyện, trong vòng một ngày liền có thể trở thành một Linh Sư Hoàng giai nhất tinh, quá trình này xưng là “Điểm linh”, đứa trẻ như vậy, về sau tốc độ tu luyện tự nhiên so với những người khác nhanh hơn rất nhiều.
Còn lại không đạt tới mười tầng, liền phải tốn thời gian tu luyện đặt nền móng, cho đến khi đạt tới tiêu chuẩn “Điểm linh”, sẽ chậm hơn một bước ở vạch xuất phát.
Lâm gia là gia tộc Linh Sư đỉnh cấp ở Linh giới, chiếm cứ Thông Thiên Phủ một trong những thành thị phồn hoa nhất ở đại lục Trung Châu. Ngoại trừ người cùng dòng máu Lâm gia, còn thu hút một ít người được mời gọi cùng với đệ tử chính thức ước tính lên hàng trăm nghìn người, mỗi năm kiểm tra đo lường đều được vạn người chú ý.
Nói như vậy, mỗi năm Lâm gia đều có thể ra một hoặc hai đứa trẻ có thiên phú mười tầng, được trở thành trọng điểm bồi dưỡng, Lâm Thanh Ngân kiểm tra đo lường năm ấy, liền có hai sự kiện khiến cho trong thành ồn ào.
Đích tỷ Lâm Thanh Sương của cậu, ước chừng sinh sớm hơn cậu mấy canh giờ, hai người cùng một ngày trắc hồn.
Đầu ngón tay Lâm Thanh Sương vừa mới đụng vào tảng đá kia, mười tầng ánh bạc liền tiếp sáng lên, hào quang gần như chói mắt.
Vả lại sau khi Lâm Thanh Sương điểm linh, khởi điểm chính là Hoàng giai nhị tinh, nhưng mười ngày sau, liền thuận lợi đột phá tam tinh, ở trên đời này, chỉ kém hơn một bước điểm linh của tuyệt thế thiên tài Ân Cửu Tiêu của Ân gia người có thực lực Hoàng giai tam tinh mà thôi.
Lâm Thanh Ngân chính là một thái cực khác.
Cậu vừa mới đi lên, người dưới đài trắc linh nhìn thấy vết bớt trên mặt cậu, tiếng thảo luận châm biếm kia toàn bộ rót vào lỗ tai đứa nhỏ ba tuổi năm ấy.
Càng khó coi hơn đó là, cậu nắm lấy Trắc Linh Thạch kia một hồi lâu, tảng đá kia thật giống như hỏng rồi, phát ra một chút ánh sáng cực yếu, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, cuối cùng mới rất miễn cưỡng, sáng nửa tầng, ngay cả một tầng cũng không có.
Mọi người dưới đài lúc ấy liền ồ lên.
Đây chính là đứa con của Lâm Trọng Thiên, thiên phú thế mà so với đứa trẻ ở tầng chót nhất còn không bằng!
Thiên phú mười tầng xem như đã hiếm ở thế giới này, nhưng một tầng thiên phú cũng không thể thấp sáng so với cái trước đó còn hiếm thấy hơn!
Quan trọng hơn là, hình chiếu của Trắc Linh Thạch trên mặt đất là trống không, điều này liền có nghĩa là, Lâm Thanh Ngân không có “Tủy”.
Trên thế giới này tất cả mọi người đều có linh khí, đều có thể hướng lên tu luyện, nhưng chỉ có ước chừng 30% số người có được “Tủy” nên nó càng quan trọng nhất và càng thêm quý giá.
Nói một cách đơn giản, “Tủy” chính là sức mạnh mang lại thuộc tính của linh khí, giống như là xương của linh khí, thông thường linh tủy phân loại tỷ như chiến đấu, luyện dược, chữa khỏi, ngự thú,...v.v, tủy cũng có đủ loại hình thức bên ngoài, tỷ như đao kiếm gì đó, có được linh tủy tu luyện giả mới có thể được coi như là Linh Sư.
Linh lực thực dụng của các linh sư sẽ phát huy ra công hiệu đặc thù, có được năng lực cường đại mà người thường không có, hoặc là dời non lấp biển, hoặc là luyện chế linh bảo, cũng hoặc là cải tử hồi sinh.
Đương nhiên, người không có tủy cũng có thể tu luyện, người thường tiếp tục tu luyện lên thì sức mạnh và cường độ thân thể cũng sẽ theo bay lên, cũng có một ít người không tủy tu luyện đến cao giai, trở thành võ giả có thực lực không thấp, dù cùng cấp độ nhưng sự chênh lệnh giữa võ giả và Linh Sư vẫn cứ tồn tại, vả lại cơ hồ không thể vượt qua.
Thiên phú này tuyệt đại đa số sinh ra đã quyết định, một ít tủy cường đại còn có thể trở thành gia tộc truyền thừa đời đời tương truyền, tỷ như Lâm gia, đại biểu “Tủy” là hệ chiến đấu, hình thức ngoại hoá là song đao lưu ly nổi tiếng ở đại lục, linh khí ở trên hai tay hội tụ thành đao phong lạnh như băng, cho dù là Hoàng giai nhất tinh cũng có thể chém sắt như chém bùn.
Đây là một loại vũ khí thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, Lâm gia chính là dựa vào “Tủy” như vậy, mới có thể trong nhiều thế hệ ngồi vững vàng vị trí bá chủ một phương trên đời này.
Lúc Lâm Thanh Sương kiểm tra, hình chiếu của Trắc Hồn Thạch trên mặt đất chính là hai lưỡi đao trong suốt như lưu ly vậy. Đến lượt Lâm Thanh Ngân, liền cái gì cũng không có.
Nếu không phải huyết mạch của Lâm gia quả thật không làm giả được, mọi người liền phải hoài nghi cậu có phải là con ruột của gia chủ hay không.
Tại sao lại như vậy?
Lâm Thanh Hành người xuyên qua đây cũng chưa thực sự trải qua đoạn thời gian này, nhưng trong ký ức của nguyên thân dần dần quay trở lại trong trí nhớ, thống khổ nhất khắc sâu nhất chính là một đoạn này.
Linh giới một câu linh lực vi tôn này giống như định luật đã khắc sâu vào xương cốt trong mỗi người, thiên phú của Lâm Thanh Ngân kém đến độ mọi người đều biết, vì thế mẹ đẻ đã chết, gia chủ chán ghét, thân tộc ghét bỏ, ngoại giới cười nhạo, không có bối cảnh các loại rất nhiều nhân tố chồng lên, tình cảnh của cậu liền chuyển biến đột ngột.
Người hầu hạ tôi tớ bên cạnh một người rồi lại một người rời đi, cậu rất nhanh bị thay đổi viện tử, tình trạng càng ngày càng kém, vết bớt trên mặt cậu nhìn đáng sợ, cũng không làm cho người ta thích, dần dần, mỗi người ở nơi này dường như đều khinh thường cậu, cũng có đứa trẻ khác trong nhà bỏ đá xuống giếng, cố ý bắt nạt cậu.
Thậm chí tên ban đầu của cậu cũng gọi là Lâm Thanh Hành, cái này cùng tên với Lâm Thanh Sương cũng giống như là tỷ đệ cùng cha, rất nhanh, liền bị một vị trưởng bối trong nhà cố ý sửa lại.
Nghe nói vị này từ lâu đã bất hoà với mẹ ruột của cậu, vẫn luôn ghi hận trong lòng, theo cơ hội này bỏ đá xuống giếng, tùy tiện tìm cái cớ, đổi thành cái tên Lâm Thanh Ngân cho cậu, chỉ thẳng vào vết bớt xấu xí trên mặt cậu, trong lúc đó ý tứ trào phúng tràn ngập.
Phụ thân thân sinh của cậu Lâm Trọng Thiên vẫn luôn không thích đứa nhỏ này, đối với việc này cũng chẳng quan tâm, chỉ coi như cậu không tồn tại.
Từ ba tuổi đến sáu tuổi là khoảng thời gian khó khăn nhất của nguyên thân.
Đứa nhỏ lớn như vậy đã rất cố gắng tu luyện, cơ hồ là mất ăn mất ngủ, nhưng Trắc Hồn Thạch không sai, thiên phú của cậu quả thật rất kém cỏi, cho đến khi trước khi chết cũng không có tiến bộ gì, bởi vì thân thể vẫn luôn không tốt, cuối cùng còn đem mạng của mình góp vào.
Sau khi Lâm Thanh Hành xuyên qua đây biến thành Lâm Thanh Ngân cũng giống như vậy, cậu xuyên qua cũng không có thay đổi gì, thiên phú của đứa nhỏ cũng không có trong một đêm phát sinh nghịch chuyển, vẫn như lúc ban đầu.
Nhiều nhất là đã sống quá một lần tâm thái của cậu tốt một ít, cậu dần dần quen với vết bớt trên mặt mình, không muốn bị trêu chọc hay đánh giá dư thừa, cho nên tự làm cho mình một mặt nạ da mềm mỗi ngày đeo lên, cũng không cảm thấy tiếc cho bản thân, mà là dốc hết sức lực để bản thân mình sống sót.
Tình trạng như thế, chỉ có thể tiếp nhận.
Cậu chiếm cơ thể này sống thêm một lần, mặc kệ tình huống kém hơn nữa, cũng phải tồn tại mới đáng giá, không làm thất vọng chính mình, cũng không làm thất vọng nguyên chủ đã chết đi.
Cái gọi là người được chọn xuyên qua thật là không tồn tại, Lâm Thanh Ngân mấy lần thí nghiệm qua.
Theo cách tu luyện mà nói, kinh mạch của thân thể này tắc nghẽn, linh khí vận chuyển cùng hấp thu đều vô cùng không thoải mái, quả thực khắp nơi đều là hạn chế, một ngày tu luyện một giờ chính là cực hạn, tiếp theo tu luyện xuống cũng không có hiệu quả gì.
Hơi chút quá mức còn có thể làm toàn thân đau nhức mặt cũng bị bỏng rát, hơn nữa lúc vừa tới đây tố chất thân thể này còn kém, đi vài bước liền loạng choạng.
Khi vừa xuyên qua đây Lâm Thanh Ngân đã nhiều lần thử con đường tu luyện qua mấy ngày, liền từ bỏ ảo tưởng của bản thân cái gọi là xuyên qua làm nhân vật chính.
Làm người quả nhiên vẫn là thực tế thì tốt hơn.
So với chính mình, đích tỷ Lâm Thanh Sương của cậu càng giống nhân vật chính hơn, còn cậu chính là cái bia đỡ đạn dùng để phụ trợ nhân vật chính.
Trải qua mười năm ở đây cũng chứng minh, cậu không lấy tu luyện làm chủ nghiệp là chính xác vô cùng.
Từ ba tuổi đến bây giờ, thời điểm Lâm Thanh Ngân mười tuổi mới miễn cưỡng đạt tới trình độ trắc hồn mười tầng, người khác cũng chỉ mất một ngày điểm linh, cậu chính là hoa ba bốn ngày mới thành công.
Thời điểm hơn mười bảy tuổi —— nói chính xác là đêm qua, cuối cùng đến Hoàng giai nhị tinh, sáng sớm hôm nay cậu thức dậy, đều cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sức lực còn lớn hơn một ít.
Nói cách khác, mười bảy tuổi Lâm Thanh Ngân còn không đuổi kịp ba tuổi Lâm Thanh Sương, chênh lệch thiên phú chính là lớn như vậy, cậu cũng không có cách nào.
Cuộc sống tốt xấu cứ như vậy trôi qua. Hơn nữa về sau Lâm Thanh Ngân nhanh chóng từ bỏ tu luyện làm chủ nghiệp, cân nhắc mấy ngày, dứt khoát kiên quyết đầu nhập vào nghề cũ đó là làm nông.
Cái gì mà Linh Sư không Linh Sư đều là mây bay, mặc kệ ngươi là cổ đại hiện đại hay là kỳ ảo dị giới, linh hồn người Trung Quốc như cậu đây chính là muốn tuân theo bản tâm, thành thành thật thật trở về nghề cũ —— làm nông.
Còn có thể rèn luyện thân thể nữa đó!
Chỉ có điều trong quá trình dần dần quen thuộc ở nơi này, Lâm Thanh Ngân cũng hiểu được nơi này làm ruộng cũng rất không giống nhau, ở rất nhiều địa phương đều yêu cầu linh lực, các Linh Sư cường đại vì sao mà địa vị cao thượng cũng là vì linh lực quả thật là nguồn năng lượng quan trọng nhất ở thế giới này.
Cho nên Lâm Thanh Ngân mỗi ngày vẫn sẽ có thời gian cố định tốn một giờ tu luyện cũng là bởi vì như thế, cậu có chút linh lực mà nói làm ruộng cùng sinh hoạt hằng ngày đều sẽ càng thuận tiện hơn một chút.
Tuy rằng Hoàng giai nhị tinh cũng thấp, nhưng tâm thái Lâm Thanh Ngân tốt yêu cầu không cao, điểm như vậy trước mắt mà nói miễn cưỡng đủ dùng.
Tối hôm qua Lâm Thanh Ngân vừa đột phá, đột nhiên nghĩ tới những điều này khi đang trên đường đi vườn gieo trồng, vẫn là có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng sau khi đến nơi, cậu liền đem những chuyện cũ đó vứt ra sau đầu, đi làm chính sự.
Trên đầu cậu đội mũ rơm, trên người mặc quần áo cũng giống như người canh tác trong vườn, bên hông treo hai giỏ tre, phía sau còn đeo một cái rổ, vào trong vườn, cũng không ai chú ý tới thân phận của cậu.
Vườn gieo trồng của Lâm gia có hình tròn, càng đến giữa linh thực gieo trồng càng quý giá, thực vật và động vật nơi này cũng phân phẩm cấp giống như người, cũng giống như phương pháp phân cấp Thiên Địa Huyền Hoàng của Linh Sư.
Mà vườn gieo trồng bên ngoài cũng là lớn nhất, trong cánh đồng hình tròn rất lớn bao quát mấy ngàn gần vạn mẫu đất, cây được gieo trồng hoặc con vật được nuôi dưỡng tất cả đều là linh thực và linh thú Hoàng giai.
Truyện chỉ đăng trên app TYT
Lâm gia là gia tộc có sản nghiệp lớn, linh thực và linh thú dưới Hoàng giai tam tinh trong vườn gieo trồng thường được sử dụng làm nguyên liệu để nấu cơm hằng ngày tại nhà, nói cách khác, một khu vực rộng lớn này trên thực tế đều là đất nông nghiệp thuộc sở hữu của Lâm gia.
Đương nhiên Linh Sư cũng muốn ăn cái gì đó, đặc biệt là Linh Sư hệ chiến đấu không chỉ có cảm giác đói khát, hơn nữa sức ăn còn không nhỏ, ngay cả những Linh Sư Thiên giai đỉnh cấp có năng lực tích cốc trong thời gian dài, dưới tình huống bình thường vẫn sẽ lựa chọn ăn uống, để khôi phục thể lực đồng thời cũng có thể hấp thu một chút linh lực.
Huống hồ dục vọng ăn uống vốn dĩ cũng là một trong những dục vọng nặng nhất của con người, tu luyện giả của Linh giới trước nay cũng không làm bộ dạng thanh tâm quả dục kia.
Lâm Thanh Ngân đương nhiên cũng phải ăn cơm, linh khí trong cơm canh là một trong những nguồn tu luyện linh khí của cậu, ở Lâm gia tuy nói cuộc sống không quá tốt, nhưng cũng may hơn chính là gia tộc quả thật là nhà có sản nghiệp lớn.
Từ nhỏ đến lớn cậu lẻn vào hái chút đồ vật để ăn cũng không ai quản cậu, tốt xấu gì cũng không chết đói, thực lực của cậu lại không cao, ăn một chút ít rau củ và thịt cấp thấp cũng không ai để ý đến, liền cứ như vậy sống sót.
Hôm nay tâm tình Lâm Thanh Ngân không tệ, cậu vô cùng cao hứng mà thả lồng cá ở dòng suối nhỏ, sau đó ở trong ruộng lúa mạch tròn bên cạnh gặt một bó lớn lúa mạch.
Lúa mạch tròn là một loại linh thực Hoàng giai nhất tinh rất thường thấy, bộ dạng này có chút giống lúa mạch trong ấn tượng của cậu, nhưng nó lớn hơn rất nhiều, có thể mọc đến bả vai người trưởng thành, hạt lúa mạch là hạt có hình tròn tròn, kết cấu mềm hơn một chút, bởi vậy có cái tên như vậy.
Trong sọt của cậu bỏ vào dụng cụ bóc vỏ lúa mạch tròn, nhẹ nhàng linh hoạt, dùng một chút linh lực thúc đẩy, tốc độ bóc vỏ rất nhanh, một lát liền được một bó lớn lúa mạch tròn trịa có chút trong như pha lê.
Ở chỗ này quá lâu rồi mới cảm nhận được, thế giới này đối với địa cầu mà nói thật sự là được trời cao chiếu cố, lấy linh lực làm nguồn năng lượng làm công cụ thúc đẩy cũng không ít, từ chiếc máy bóc vỏ nho nhỏ trong tay cậu cho đến phi thuyền không gian có thể sức chở lên tới hàng nghìn người, nếu luận về trình độ phát triển kỳ thật còn cao hơn nơi cậu sinh sống ở kiếp trước.
Hơn nữa bởi vì có linh khí thêm vào, tốc độ sinh trưởng của cây trồng cực nhanh, hạt lúa mạch được trồng trọt trên mảnh đất bình thường này là một loại lương thực tương đối phổ biến từ khi gieo trồng đến lúc trưởng thành chỉ cần hai tháng, năng lực sống sót còn rất mạnh, gần như là không cần người tốn bao nhiêu thời gian đi xử lý.
Vườn gieo trồng của Lâm gia còn được thiết lập thêm trận pháp vào, độ dày linh khí so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, ở chỗ này tốc độ sinh trưởng của hạt lúa mạch liền càng thái quá hơn, một vụ mọc lên cũng chỉ cần khoảng hai mươi ngày, các loại thực vật động vật khác cũng không sai biệt lắm.
Hoàn cảnh địa lý được hậu đãi này đối với người làm nông như Lâm Thanh Ngân mà nói thật sự là hoàn cảnh trong mộng tưởng, sau khi xuyên qua cậu ở Lâm gia tuân theo nguyên tắc tốt đẹp làm việc khiêm tốn không chọc phiền toái không được liền chạy, sau lưng làm bộ như công nhân canh tác, trầm mê làm ruộng.
Nhiều năm như vậy, rất nhiều người ở Lâm gia cũng phảng phất như đã quên cái tên phế vặt cậu, điều này quá hợp ý cậu.
Đương nhiên, cũng có một số người không quên.
Lúc này Lâm Thanh Ngân chuẩn bị xong món chính, xoay người đi đến bên suối xách giỏ cá lên, cá không bắt được, nhưng bên trong có chừng mười mấy con tôm tung tăng nhảy nhót, vừa lúc nấu một chén cháo tôm tươi.
Cậu vui vẻ xách theo nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đi đến chỗ cũ làm cơm sáng, không nghĩ tới quẹo một cái liền gặp được người.
Người này trên người đồng dạng mặc bộ quần áo giống cậu, là người canh tác của vườn gieo trồng, tên là Thập Thất, tuổi còn nhỏ, Lâm Thanh Ngân ở chỗ này trà trộn hồi lâu, đối với thằng nhóc vẫn là rất quen thuộc.
Thập Thất thấy cậu, đầu tiên là hai mắt sáng ngời, còn chưa kịp mở miệng liền đã kéo cậu chạy về phía trước.
“Thanh Ngân thiếu gia, ngài đi theo ta, Lâm Phỉ thiếu gia lại tới trong vườn trút giận rồi!”
Ngày 6/8/2024