Sau khi cô đi, Kim Đại Hữu nức nở thành tiếng: "Trước kia em từng rất hận cha mẹ mình, em cũng là con trai của bọn họ, tại sao bọn họ lại chưa bao giờ trở về thăm em? Nhưng sau đó thì không hận nữa, bởi vì sau khi nghe người ta nói kết cục của những đứa trẻ bị bắt cóc, em lại hi vọng bọn họ có thể tìm được anh trai, người một nhà có thể trở về cuộc sống bình thường."
"Chỉ là sau khi không tìm được anh trai, cha từ bỏ đi thêm bước nữa, mẹ thì không biết ở nơi nào, em liền nghĩ, không sao hết, em lớn lên thì tốt rồi, sau khi lớn lên em sẽ đi tìm anh trai, nhưng em không nghĩ đến mẹ lại biến thành bộ dạng này, không phải bà ấy không muốn trở về, chỉ là bà ấy đã không còn nhớ gì hết…"
Trong phòng bệnh, dì Thạch đã tỉnh lại, Kim Đại Hữu đi vào, hắn nghe Lê Tiêu nói mẹ hắn đã không còn nhớ gì hết thì cũng đã chuẩn bị tinh thần, chỉ là không ngờ, lúc hắn gọi một tiếng "Mẹ", đôi mắt của người nằm trên giường ngay lập tức đỏ hoe.
Bà ngồi trên giường, thần trí dường đã thanh tỉnh trong một khoảnh khắc, bà bình tĩnh nhìn hắn, cánh môi không ngừng run rẩy, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng phát ra mấy tiếng "A…a…"
Đôi mắt Kim Đại Hữu lại lần nữa đỏ bừng: "Mẹ ơi, con là Đại Hữu đây, mẹ có còn nhớ con không?"
Người phụ nữ há miệng kêu "A a… A a a…", bà nhìn đứa con trai trước mặt bằng vẻ mặt đau khổ.
Kim Đại Hữu bước qua ôm chầm lấy mẹ, hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ là nước mắt vẫn lăn dài muốn ngăn cũng ngăn không được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT