Thầy ơi! Khi nào mình yêu

Chương 3


2 tháng


Khi cô xuống lầu, thì gia sư cũng đã tới đang tiếp chuyện với ba Từ. Trước đó cô còn tưởng tượng thầy dạy kèm sẽ là một người xấu xí, không thì đầu hói, tóc tai bù xù, đeo một cặp mắt kính dày. Cô luôn nghĩ người học giỏi sẽ luôn có một bộ dạng như thứ, đương nhiên là có ngoại lệ trừ thầy Phi Dương của cô.

“ Dĩ nhiên rồi ạ, cháu chắc chắn sẽ dạy Nhiên Nhiên thật tốt ạ.”

Cô không nghe nhầm chứ, đây là giọng của thầy Phi Dương mà. Cô ngơ ngác, ba mẹ Từ thấy thế thì cười cười với thầy Phi Dương.

“ Con còn không mau đến chào thầy, đây là thầy Phi Dương, sau này thầy ấy sẽ dạy kèm môn tiếng anh cho con.”

“ Đây là Từ Nhiên nhà tôi, nó có chút ngốc nghếch thầy thông cảm nhé.”

Cô ngơ ngác lần thứ hai, đây là thầy Phi Dương thật nè.

Anh nở nụ cười sáng lạn nhìn về phía Từ Nhiên.

Thật là thầy Phi Dương của cô thật nè, cô không nằm mơ, cô muốn hét lên quá, thầy Phi Dương dạy kèm cho cô đó, là thầy Phi Dương sẽ dạy cho cô!!!

[...]

“Nhiên, thầy chủ nhiệm gọi cậu xuống văn phòng”

“À, cảm ơn”

Nhiên Nhiên thật khó hiểu, khi không thầy lại gọi cô xuống văn phòng làm gì chứ, cô đâu có phạm lỗi đâu nhỉ ? Điểm thi lần này của cô cũng không quá thấp .

Nhưng không sao, tiện thể nhìn qua thầy Phi Dương một tí, cũng coi như không phí công. Thế nên bây giờ cô đang đi đến văn phòng trong tâm thế thoải mái mà không biết tai hoạ sắp ập đến.

“Thưa thầy, em đến rồi ạ”

Trước mặt cô không chỉ có mỗi thầy giáo viên và thầy Phi Dương, mà còn có một bạn học cùng lớp. Cô có hơi thắc mắc.

"Người em nói chính là bạn này ?" - giọng thầy giáo nghiêm nghị hỏi bạn học trước mặt.

“Vâ.vâng ạ”

“Chính mắt em nhìn thấy ?”

“Vâng, chính là bạn ấy.”

Càng nghe cô càng thắc mắc nhưng không tiện chen ngang. Cô chỉ thấy tay bạn học kia nắm chặt lấy vạt áo, cô ấy tên là Trần  Tư Nguyệt thì phải.

Nhiên Nhiên đi học có khá nhiều bạn, chơi cùng lớp rất thân, riêng bạn học này cô rất hiếm khi nói chuyện. Trần Tư Nguyệt lúc nào cũng lầm lì ít nói, Nhiên Nhiên tính cách rất phóng khoán, có vài lần bắt chuyện với Tư Nguyệt nhưng bạn học cứ làm lơ. Nên cô không tiếp tục bắt chuyện nữa.

Nhưng bây giờ thì sao ? Cô ấy nói chuyện gì liên quan đến mình thế ?

“Được rồi, thầy đã hiểu rồi”

“Nhiên Nhiên , em định giải thích chuyện này làm sao đây.”

“Chuyện gì thưa thầy ?”

“Em đánh cắp tiền của bạn học”

Nói rồi mặt thầy nghiêm nghị. Các thầy cô trong văn phòng không nói một lời nào nhưng cùng lúc nhìn sang phía cô.

Cô ư ? Cô đã đánh cắp khi nào mà cô không biết ? Đúng là hai hôm trước lớp cô có một bạn bị mất tiền nhưng sao bây giờ cô lại là kẻ trộm rồi ?

“Em không có !”

“Em có, chính mắt bạn học này nhìn thấy em lấy trộm!”

“Không phải do em trộm!”

"Chính xác là em, tại sao dám làm mà không dám nhận ? Tôi bây giờ lập tức gọi điện cho phụ huynh của em !" - Giọng thầy quát lớn, mặt thầy đanh lại vì tức giận.

Ánh mắt của thầy cô khác càng dán chặt lên người cô, làm cô thấy ngột ngạt.

“Em không trộm chính là em không trộm, tại sao em phải nhận tội chứ ?”

Càng nói cô càng tức giận, tại sao phải ép cô nhận tội chứ ? Giọng cô có chút run rẩy.

“Dựa vào đâu thầy nói em lấy trộm ?”

“Thầy hỏi em, hôm đó trong giờ thể dục có phải em quay trở lại lớp một mình không ?”

“ Lúc bạn học vào lớp thì tiền mất, không phải do em thì do ai? Hơn nữa là chính mắt Tư Nguyệt nhìn thấy ”

Đúng là cô có về lớp, nhưng lúc đó là cô đau dạ dày . Từ khi nào mà bị bệnh trờ thành cái cớ đổ cho cô tội ăn cắp ? Cô oan ức, cô không đánh cắp! Trong lúc mê mang suy nghĩ thì cô nghe thấy giọng của Phi Dương.

“Nhiên Nhiên, hay là em nhận tội đi. Có lỗi nhận lỗi là chuyện bình thường..”

“Sau đó xin lỗi bạn học là được rồi, mọi chuyện sẽ coi như chưa có.”

Nói thật thì anh cũng không tin cô đánh cắp tiền của bạn học. Nhưng bây giờ chứng cứ bất lợi đang nghiêng về phía cô, anh thật sự không biết làm sao nữa.

Nên chỉ có thể khuyên Tiểu Nhiên nhận tội để không bị kỉ luật. Nhưng anh không hề biết lời của anh lại tổn thương cô.

Nhiên Nhiên thật sự không tin vào tai mình. Thầy Phi Dương bảo cô nhận sai sao, là chính miệng thầy nói .

Đến cả thầy cũng không tin cô sao. Rõ là cô rất uất ức, bây giờ lại nghe anh nói thế , trong lòng cô lại dâng lên một cỗ chua xót. Hơn nữa tại sao bạn học kia có thể khẳng định là do cô lấy chứ. Cô chưa từng làm gì cô ấy cả.

Cô nén nước mắt, nhưng cũng không lên tiếng nữa. Cô đứng đó chân tay lạnh ngắt, mặt trắng bệch. Có gì đau lòng hơn khi người mình thích cũng chẳng tin mình chứ ?

“Được rồi, cả hai trở về lớp đi. Nhiên Nhiên ngày mai tôi sẽ gọi phụ huynh đến.”

Phi Dương nhìn bóng lưng của cô, không khỏi cảm thấy thương. Chuyện này anh nhất định sẽ tra ra . Nếu không phải do cô, anh chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play