Tuy rằng trên ngọn núi chính có rất nhiều kiến trúc hoang phế, nhưng không có khả năng để cho tiểu cô nương một mình buổi tối ở loại địa phương này, hắn nghĩ chính là đem cái giỏ gỗ nhỏ này đặt ở trong góc chủ điện. 

Chỉ cần có người ở đây, Niệm Thanh cũng không cần sợ hãi, nàng ban ngày có thể tùy tiện giương oai trên ngọn núi chính. Căn cứ vào biểu hiện của tiểu cô nương trước kia, Tạ Quân Từ đối với nàng vẫn rất yên tâm. 

Tề Yếm Thù cho dù tính tình không tốt, cũng không có khả năng chấp nhặt với một đứa bé ba tuổi, cho dù bé con thật sự gây ra chuyện gì, Tề Yếm Thù cũng sẽ chờ hắn trở về tính sổ.


Huống chi Niệm Thanh vừa ngoan vừa đáng yêu, nàng căn bản sẽ không gây chuyện.


Nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì...... chứ?


Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hơi sáng, Tạ Quân Từ liền chuẩn bị muốn đưa bé con đi đến ngọn núi chính.


Bản thân Niệm Thanh rất thích cái rương gỗ vốn nên đựng tạp vật hoặc vũ khí kia, nàng nằm vào vừa vặn, hơn nữa còn rất có cảm giác an toàn. Trước khi đi, nàng chạy đi ôm các loại đồ chơi và vật nhỏ mình nhận được dọc theo đường đi ra, thuộc như lòng bàn tay giấu vào trong rương gỗ  nhỏ.


Tạ Quân Từ kiên nhẫn chờ đợi nàng thu dọn xong 'hành lý', lúc này mới tạm thời cất rương gỗ vào trong nhẫn, ôm nàng đi tới ngọn núi chính.


Đi vào chủ điện, Tề Yếm Thù trước sau lười biếng nằm trên giường, mắt cũng không ngước lên.


"Sư tôn, mấy ngày nay quấy rầy ngài." Tạ Quân từ biệt hành lễ nói. "Nàng tuổi còn nhỏ, một mình ở sẽ sợ hãi, đệ tử cả gan đem chỗ nàng ngủ đặt ở trong góc điện..."


Chủ điện chiếm đất cực rộng, bên trong bị Tề Yếm Thù tùy ý ném đầy đồ, giống như là nhà kho. Tạ Quân Từ đem cái rương nhỏ đặt ở góc, ở giữa cách rất nhiều thứ, sẽ không chính diện quấy rầy Tề Yếm Thù.


Tề Yếm Thù nắm bầu rượu, cổ họng y khẽ động, hừ nhẹ một tiếng, xem như đồng ý.


Vì thế, Tạ Quân Từ đem rương nhỏ của Niệm Thanh đặt ở góc bên cạnh sau khi vào cửa.


Toàn bộ chủ điện đều bị vải đen che chắn ánh mặt trời, chỉ có chỗ lối ra vào sẽ chiếu vào một ít ánh sáng, đem rương đặt ở chỗ này, Niệm Thanh không dễ dàng lạc đường, cũng dễ đi lại một chút.


Sau khi đặt xong, Tạ Quân Từ lại đem bánh ngọt hoa quả cùng đồ ăn vặt đều đặt ở giá thấp bên cạnh, vừa đủ để Niệm Thanh tự mình có thể lấy được đồ bên trong.


Tạ Quân Từ an trí tốt tất cả mọi thứ, vừa xoay người, liền nhìn thấy nàng nho nhỏ một đoàn ngồi ở trên ngưỡng cửa, gặm ngón tay của mình, ngẩn người. Không biết có phải mấy ngày nay chưa ăn gì đứng đắn hay không, hai ngày nay tiểu cô nương có chút thích gặm ngón tay.


Tạ Quân Từ ngồi xổm xuống, một bên lấy ngón tay của nàng ra, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khô, trong lòng lại không hiểu sao có chút khó chịu.


Rõ ràng hắn một mình độc hành thời gian càng lâu, chăm bé con chẳng qua nửa tháng mà thôi, nhưng hôm nay bỗng nhiên muốn để nàng ở lại môn phái, chính mình xuất môn, trong lòng hắn liền không thoải mái nói không nên lời. Hơn nữa còn có chút không yên lòng.


"Ta đem đồ ăn chia làm ba phần, Thanh Thanh mỗi ngày chỉ có thể ăn một phần, được không?" Tạ Quân Từ thấp giọng nói. "Không thể ăn nhiều, cũng không thể ăn ít. Bằng không sẽ giống như lúc trước sinh bệnh, sinh bệnh sẽ tốn tiền."


Niệm Thanh quả thực đối với cái từ sinh bệnh tiêu tiền này có bóng ma tâm lý, nàng nhìn ba phần thức ăn bày trong ba ô vuông trên tủ thấp, tuy rằng mứt hoa quả nàng rất thích được đặt ở ngày thứ ba, nhưng vừa nghe đến lời Tạ Quân Từ, nàng vẫn nhanh chóng gật đầu.


“Muội không ăn nhiều." Nàng ngây thơ nói.


Tạ Quân Từ thả lỏng một chút, sau đó hắn tiếp tục nói: "Thanh Thanh cũng không thể chọc sư phụ tức giận, bằng không sư phụ sẽ đuổi chúng ta đi, Thanh Thanh phải ngoan ngoãn, được không?"


Niệm Thanh lại gật đầu.


"Muội nhớ rồi!" Nàng nghiêm túc cam đoan.


Tạ Quân Từ còn muốn nói gì đó, phía sau, giọng Tề Yếm Thù không kiên nhẫn vang lên. 

"Ngươi có im đi chưa?”


Tạ Quân Từ chính mình không chú ý tới, hắn quá khứ ít nói, nói chuyện đều từng chữ từng chữ nói ra bên ngoài đều là mặt lạnh như sát thần, hôm nay cùng tiểu cô nương nói chuyện quả thực là sụp đổ hình tượng, giọng nói mềm mại, chậm lại âm điệu, ngữ khí đều cùng hắn ngày thường nói chuyện không giống nhau.


A, ghê tởm.


Tề Yếm Thù một câu cũng nghe không nổi, y thật sự cảm thấy đại đồ đệ của mình bị người hạ cổ.


Tạ Quân Từ lúc này mới lưu luyến xoa xoa tóc tiểu cô nương, cuối cùng, hắn còn bổ sung.

"Không được gặm tay, móng tay cũng không được. Lúc ra ngoài chơi không được nằm ở bên ngoài, quần áo bẩn ngủ sẽ không thoải mái, biết chưa?”


Niệm Thanh chớp mắt to, đều nghiêm túc đáp ứng.


Dừng lại một chút, Tạ Quân Từ còn nói: "Bô nhỏ để ở đâu, muội còn nhớ không?”


Những lời này của hắn là truyền âm vào tai nàng nói.


Tuy rằng Niệm Thanh tuổi còn nhỏ, còn không có ý thức nam nữ khác biệt, nhưng Tạ Quân Từ theo bản năng vẫn muốn bảo vệ sự riêng tư của bé con, cho dù một người khác là sư tôn của hắn.


Niệm Thanh gật đầu lại gật đầu, Tạ Quân Từ lúc này mới đứng dậy hành lễ với Tề Yếm Thù, sau đó ba bước quay đầu lại một lẩn rời đi.


Đợi đến khi hắn rốt cục biến mất ở ngọn núi chính, Tề Yếm Thù cười nhạo một tiếng:  "Không có tiền đồ.” 

Liền tiếp tục uống rượu.


Tề Yếm Thù vốn là nghe Tạ Quân Từ nói vật nhỏ kia rất ngoan, mới miễn cưỡng đồng ý chăm sóc vài ngày.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play