Tạ Quân Từ muốn rời khỏi môn phái một chuyến, nhưng Niệm Thanh nên an trí như thế nào làm cho hắn có chút khó nghĩ. Hắn có thể mang nàng đi cùng, nhưng nếu ban ngày hắn đi tìm người dạy mình thì không thể trông coi tiểu cô nương.
Càng miễn bàn Tu Tiên giới không thể so với nhân gian, Tạ Quân Từ không muốn bại lộ Niệm Thanh, càng không muốn để cho những người đó biết hắn hôm nay cũng có điểm yếu. Nhưng nếu để nàng một mình trong phòng, vài ngày không về hắn cũng có chút lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Quân Từ cuối cùng ngước mắt nhìn về phía ngọn núi chính.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, Tạ Quân Từ liền một lần nữa đi tới ngọn núi chính. Hắn vừa bước vào chủ điện, liền nhìn thấy Tề Yếm Thù dựa vào lò luyện đan để đó đã lâu không dùng, trong tay còn cầm bầu rượu, cả người có chút say khướt.
Đi qua toàn bộ Thương Lang tông chỉ có thầy trò bốn người bọn họ, hơn nữa bốn người tính tình đều lạnh lùng, cũng không thường qua lại, Tề Yếm Thù thường xuyên khoác quần áo, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực, cả người cực kỳ tùy ý.
Hôm nay Tề Yếm Thù mặc quần áo không lộ ra chút nào, khuôn mặt lại ửng đỏ.
Y bây giờ là Độ Kiếp kỳ, cách Đại Thừa vẻn vẹn một bước xa, rượu mạnh trên thị trường dù có mạnh tới cỡ nào đối với y mà nói đều có hiệu quả rất nhỏ. Cho dù hôm nay rượu có tính chất đặc biệt thế nào, nhưng nếu Tề Yếm Thù muốn mình có cảm giác say, cũng cần điều chỉnh trạng thái, cố ý đè chân khí đang lưu động trong cơ thể xuống, đây cũng là một kỹ thuật có độ khó cao.
Loại trạng thái này rất dễ bị phá vỡ, cho nên nếu Tề Yếm Thù đang uống rượu mà bị người quấy rầy tính tình của y sẽ cực kì kém.
Tạ Quân Từ nhìn thấy trạng thái của Tề Yếm Thù, trong lòng liền trầm xuống, biết bây giờ không phải là thời cơ tốt để quấy rầy y.
Hắn vừa định hành lễ rời khỏi, liền nghe Tề Yếm Thù lười biếng hỏi: "Chuyện gì?”
Tạ Quân Từ do dự một lát, vẫn là một năm một mười nói chính mình muốn đi Tiên Thành tìm người học trù nghệ.
Nghe hắn nói, Tề Yếm Thù cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: "Thật là phế vật, nấu cơm cũng phải để người ta dạy.”
Tạ Quân Từ cúi đầu không nói một lời, bộ dáng trước sau như một kính cẩn, Tề Yếm Thù có chút không thú vị, y còn nói: "Ngươi khi ấy đại phát thiện tâm không nghĩ tới phiền toái ngày hôm nay sao?”
Cảm giác Tề Yếm Thù không có ghét bỏ Niệm Thanh, Tạ Quân Từ cẩn thận mở miệng.
"Đệ tử có thể gửi nuôi nàng ở ngọn núi chính mấy ngày không? Nàng rất ngoan, tuyệt đối sẽ không chọc sư tôn tức giận.”
Tề Yếm Thù ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn về phía Tạ Quân Từ.
“Tạ Quân Từ, ngươi đừng được voi đòi tiên." Y lạnh lùng nói.
“Là đệ tử đi quá giới hạn." Tạ Quân Từ sợ sư tôn tức giận sẽ trục xuất bọn họ khỏi sư môn cho nên thấy Tề Yếm Thù không kiên nhẫn, hắn lập tức cúi đầu nói. "Đệ tử thấy Niệm Thanh rất thích ngài, cho nên mới động ý niệm không nên động, xin sư tôn thứ lỗi, đệ tử lui ra.”
Tạ Quân Từ vừa quay người lại, liền nghe Tề Yếm Thù lạnh như băng nói: "Bản tôn bảo ngươi lui ra sao?”
Nhiều năm như vậy, Tạ Quân Từ đã sớm quen với sự thay đổi thất thường của Tề Yếm Thù, hắn dừng bước, xoay người cúi đầu, chờ Tề Yếm Thù phân phó.
Sau đó, hắn nghe Tề Yếm Thù thờ ơ nói: "Bản tôn chỉ cho ngươi thời gian ba ngày.”
Tạ Quân Từ ngẩn ra, hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Tề Yếm Thù.
“Nếu nàng muốn ở lại Thương Lang tông, bản tôn trong vòng ba ngày sẽ khảo hạch nàng có đủ tư cách hay không." Tề Yếm Thù không kiên nhẫn nói. “Nàng nếu không giống như ngươi nói ngoan như vậy, thì chờ sau khi ngươi trở về, các ngươi liền cùng nhau cút ra khỏi Thương Lang tông đi.”
Đợi đến khi Tạ Quân Từ trở lại địa bàn của mình nói chuyện này với Niệm Thanh, bé con không có phản ứng gì, ngược lại hệ thống hít một hơi khí lạnh.
Nó nghe được cái gì, Tạ Quân Từ lại muốn Tề Yếm Thù trông coi Thanh Thanh ba ngày?!
Hệ thống gần như nghẹt thở khi nghĩ tới tình cảnh nhân vật chính sẽ ở chung với nhân vật phản diện trong một thời gian dài như vậy. Nó thật vất vả mới tiếp nhận thân phận người giám hộ của Tạ Quân Từ, còn tưởng rằng có thể sống hai năm yên ổn, không nghĩ tới kích thích tới nhanh như vậy.
Bên này, Tạ Quân Từ còn đang cùng tiểu cô nương giải thích.
“Thanh Thanh ba ngày này phải ngoan ngoãn, đừng để sư phụ chán ghét muội." Hắn nói. “Ta sẽ mang đủ thức ăn cho muội trong ba ngày, ngày thứ ba ta nhất định trở về...”
“Vậy buổi tối Thanh Thanh sẽ ngủ cùng sư hổ sao?" Tiểu cô nương hỏi.
So với lúc trước mâu thuẫn Vương gia, có thể là bởi vì có nguyên nhân do Tạ Quân Từ, nàng đối với tông môn mới thích ứng nhanh hơn một chút, thậm chí một chút cũng không sợ Tề Yếm Thù.
Nghe được lời của nàng, Tạ Quân Từ có chút do dự.
Niệm Thanh sợ bóng tối, lại mới lớn như vậy, mỗi đêm ngủ đều có thói quen có người ở bên cạnh nàng. Nhưng là để sư tôn buổi tối bồi nàng, cái hình ảnh này Tạ Quân Từ nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Sư phụ là thần tiên, thần tiên không ngủ." Tạ Quân Từ đưa tay xoa xoa Niệm Thanh, hắn do dự nói. "Nếu như muội sợ, có thể ở bên cạnh y ngủ, nhưng đừng quấy rầy sư phụ, được không?"
Trong Thương Lang tông chồng chất rất nhiều pháp bảo hữu dụng có vô dụng có, Tạ Quân Từ dùng một cái rương vừa vặn thích hợp cho tiểu cô nương nằm xuống, rương gỗ liền biến thành giường nhỏ, bên trong phủ kín chăn.