Tề Yếm Thù nay đã là độ kiếp viên mãn kỳ, cách Đại Thừa chỉ một bước, tuy Tạ Quân Từ cũng đã Phân Thần kỳ, vẫn bị phần uy áp này chấn đến không thở nổi.
Tạ Quân Từ muốn tự vệ là không thành vấn đề, nhưng hắn hết lần này tới lần khác sợ lan đến Ngu Niệm Thanh, chính mình bị phạt, không chỉ không có toàn lực chống cự, đồng thời còn đỡ hộ lực lượng ở trên người bé con, bảo vệ nàng không cảm nhận được một chút dao động nào.
Phân tâm như vậy, Tạ Quân Từ không chịu nổi uy áp của Tề Hận Thù, bị chấn đến hộc máu.
Uy áp của Tề Yếm Thù lúc này mới biến mất, y cười lạnh nói: "Tạ Quân Từ, ngươi thật ra có năng lực, vì một hài tử gặp mặt một lần mà dám đối nghịch với bản tôn.”
"Đệ tử không dám, chỉ là, khụ..."
Tạ Quân Từ miễn cưỡng áp chế lực lượng hỗn loạn bên trong cơ thể, hắn miễn cưỡng nói: "Ta đáp ứng nàng..."
“Được thôi, nếu Tạ nhị công tử thiện tâm như thế, bản tôn cũng không phải người thích làm khó người."
Tề Yếm Thù thờ ơ nói: “Chỉ là môn hạ của ta chỉ cần ba đệ tử, có ngươi không có hắn, có hắn không có ngươi, ngươi xem mà chọn đi.”
Tạ Quân Từ ngẩn ra.
Hắn tính toán xấu nhất là bị trục xuất khỏi sư môn, lại không nghĩ tới Tề Yếm Thù lại có đề nghị gây khó dễ như vậy. Đem Niệm Thanh một mình đặt ở Thương Lang tông, hắn làm sao có thể yên tâm đây?
Nhưng hắn không có biện pháp để Tề Yếm Thù giữ nàng lại, càng không có biện pháp chính miệng nhắc tới rời khỏi sư môn.
Tề Yếm Thù có ân cứu mạng, lại có tình nghĩa thầy trò, Tạ Quân Từ không thể tự mình nói những lời đó, chỉ có thể chờ Tề Yếm Thù trục xuất hắn. Dù sao không nói Thương Lang tông, đệ tử chủ động rời khỏi môn phái, đặt tại toàn bộ Tu Tiên giới đều là đại nghịch bất đạo.
Tề Yếm Thù biết tính cách Tạ Quân Từ, mới cố ý làm khó hắn, khiến hắn cúi đầu.
Tạ Quân Từ chống cánh tay lên, hắn khẩn cầu nói: "Sư tôn, cầu ngươi….”
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt liền lộ ra đau đớn, cổ họng giống như là bị bàn tay vô hình nắm chặt, rốt cuộc khó có thể phát ra âm thanh.
Bên trong rèm, bàn tay thon dài tái nhợt xách bầu rượu trở về, Tề Hận Thù tựa hồ uống một ngụm rượu, y lạnh lùng nói: "Bản tôn ghét nhất người khác cầu tình.”
Nhìn sự phát triển này, hệ thống không khỏi càng ngày càng khẩn trương.
Tề Yếm Thù quả nhiên âm trầm bất định, nguy hiểm vô cùng. Ngay cả đệ tử của mình cũng hạ được độc thủ như thế, Thương Lang Tông quả nhiên không thể ở lại......
Đúng lúc này, bé con ngẩng đầu nhìn Tạ Quân Từ mặt lộ vẻ thống khổ, lại nhìn về phía trong rèm, lại nhìn về Tạ Quân Từ... Nàng tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được tình cảnh Tạ Quân Từ không tốt.
Nhớ tới Tạ Quân Từ dặn nàng không nên mở miệng, Niệm Thanh có chút do dự, nhưng nhìn thấy Tạ Quân Từ tựa hồ càng ngày càng khó chịu, nàng vẫn ngẩng đầu, có chút sốt ruột kêu to: "Sư Hổ!"
Thanh âm sữa của nàng ở trong điện thanh thúy vang lên.
Tề Yếm Thù dừng lại, cổ Tạ Quân Từ bị buông ra, hắn cúi người, thở dốc.
Sau đó, Ngu Niệm Thanh liền nhìn thấy bầu rượu trong tay thon dài tái nhợt, vén lên tầng tầng lụa trắng.
Bé con mở to hai mắt, nàng đối diện với một đôi mắt sắc bén nhưng xinh đẹp.
Nhìn nàng một lát, ánh mắt Tề Yếm Thù lướt về phía Tạ Quân Từ, y không thể tin được nói: "Ngươi cứu một bé gái?"
Tề Yếm Thù không có dáng vẻ làm gương, y nhàn tản nằm trên giường quý phi uống rượu thì thôi, y bào trên người cũng không mặc đàng hoàng.
Rõ ràng nên là sư tôn trường bào màu trắng cấm dục xa lánh, cổ áo y hết lần này tới lần khác mở rộng lộ ra một mảnh trắng nõn xương quai xanh. Còn có mái tóc dài của hắn cũng không thèm xử lý, mái tóc dài màu mực cứ như vậy xõa tung ở bả vai, rủ xuống giường.
Phối hợp với cách ăn mặc của y, rất có loại cảm giác hôm nay có rượu hôm nay say.
Tác phong của y nhìn như là một mỹ nhân hoa lâu vô hại, nhưng trên thực tế ngũ quan Tề Hận Thù cũng không ôn nhu, ngược lại hình dáng lập thể, xương mày sắc bén, là một loại anh tuấn sắc bén kỳ thật thiên về nam tính.
Y nếu mặc quần áo chỉnh tề, buộc tốt tóc, cũng đã có hình tượng cao lãnh ung dung, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
Bộ dáng lười biếng này của Tề Hận Thù pha loãng sự sắc bén trên người y, ngược lại càng lộ ra mỹ cảm trung tính nhu hòa của hai loại khí chất khác.
Mu bàn tay của y vén lụa trắng, ngón tay thon dài còn nắm bầu rượu, cặp mắt sắc bén kia nhìn về phía Tạ Quân Từ đang quỳ xuống bậc thang, cùng tiểu nữ đồng vẻ mặt ngây thơ bên cạnh hắn.
“Nàng ấy từ đâu đến? " Y hỏi.
Tạ Quân Từ do dự một chút, hắn đưa tay che hai bên lỗ tai Niệm Thanh, bàn tay rộng lớn của hắn phảng phất như muốn bao phủ cái đầu nhỏ của nàng.
Sau đó, hắn nói một năm một mười chuyện đã xảy ra lúc đó.
Chỉ vì một giấc mộng của con gái nhà giàu, đã làm cho gia đình huynh muội phàm nhân tan thành mảnh nhỏ, không thể nói là không thảm. Càng miễn bàn, hai người bọn họ dĩ nhiên đều có thiên tư tu tiên, có lẽ đoạn nghiệt duyên này gút mắc còn chưa kết thúc.
Tề Yếm Thù cụp mắt, thưởng thức bầu rượu trong tay.
“Chỉ dựa vào một giấc mộng mà có thể tìm được sự tồn tại của nàng chính xác như vậy?"
Tề Yếm Thù cười nhạo: "Trên đời này cũng không có nhiều trùng hợp như thế đâu.”