Tiểu cô nương có chút nghi hoặc, nàng cảm thấy mình không sợ hãi.

Hệ thống xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Là hắn tự doạ mình ha.”

Tuy rằng cái từ ‘sợ hãi’ này đặt ở trên người Tạ Quân Từ có chút kỳ quái, nhưng vừa nghĩ người hắn sợ là Tề Yếm Thù, bỗng nhiên cảm thấy không thể không có lý.

Xuyên qua rừng sương mù dày đặc, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi tới, Ngu Niệm Thanh ngẩng đầu, không khỏi mở to hai mắt.

Phía trước rộng mở trong sáng, mấy ngọn núi dốc đứng chằng chịt, cho đến tận mây xanh. Trong đó có một ngọn núi cao có thác nước xuyên qua tầng mây rơi xuống, mang đến từng trận linh khí tinh tế dâng trào như mưa bụi.

Tạ Quân Từ mang theo Niệm Thanh từ bên cạnh núi cao thác nước bay qua, bé con ngửa đầu muốn nhìn thấy đỉnh núi, ngửa mãi ngửa mãi, thẳng đến khi nàng ngã về phía sau vào trong lòng Tạ Quân Từ, cũng không nhìn thấy đỉnh núi, đỉnh núi bị mây mù lượn lờ, có thể biết ngọn núi này hiểm trở cao ngất cỡ nào.

Mà đây chỉ là mặt tiền của Thương Lang Tông mà thôi.

Thương Lang tông chiếm diện tích cực rộng, có sơn cốc, có bình dã, có sông cùng đầm sâu, còn có mái hiên cung điện, đủ có thể dung nạp hơn vạn đệ tử Đại Tiên tông, mà nơi đây cũng chỉ có bốn người thầy trò bọn họ.

Hệ thống cũng đang quan sát, khi nhìn đến tông môn ở giữa ngọn núi chính, rõ ràng là lấy tiêu chuẩn của Đại Tiên Tông chế tạo vô số cung điện lầu các, trong lòng nó có chút tự hỏi.

Nguyên tác miêu tả thân phận bối cảnh Thương Lang tông với thầy trò bốn người rất ít, thời gian bọn họ lên sân khấu hẳn phải cách trăm năm sau này, bây giờ hết thảy đều chưa phát sinh.

Chỉ là nơi Thương Lang tông sử dụng, rất giống một trong những trân bảo trấn đảo mà lão tổ Huyền Vân đảo lưu lại, chỉ không biết vì sao rơi vào tay Tề Yếm Thù, cũng không biết hắn làm sao vừa độc chiếm, vừa không bị Huyền Vân đảo truy cứu.

Bên này, Tạ Quân Từ mang theo Ngu Niệm Thanh đến ngọn núi chính. Ở giữa ngọn núi chính nguy nga sừng sững một tòa cung điện lớn, bất luận là từ diện tích hay là khí phái mà nói, đều có thể nhìn ra được, đây là chủ điện trung ương của tông môn.

Lúc cách chủ điện còn có trăm bước đường, Tạ Quân Từ đã rơi xuống đất, ôm Niệm Thanh đi vào trong điện.

Ngu Niệm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc mới lạ như vậy, nàng tuân thủ lời Tạ Quân Từ không nói một lời, chỉ mắt to nhìn tới nhìn lui, không kịp nhìn.

Nhân gian cực kỳ chú ý phong thuỷ chính là từ tu tiên giới truyền qua, tu sĩ so với phàm nhân càng coi trọng lầu các, động phủ, thậm chí là phương hướng tu luyện.

Cung điện này vốn nên là nơi phong thủy tốt nhất toàn bộ môn phái, ánh sáng đủ nhất, lộ ra khía cạnh thực lực tông môn. Nhưng Tạ Quân Từ càng đi vào trong điện, trong điện lại càng âm u.

Địa phương vốn nên sáng ngời bốn phía đều bị vải lụa màu đen bao phủ, vốn nên là nơi chính khí đầy đủ nhất, ngược lại lại âm trầm nhất.

Niệm Thanh quan sát xung quanh, ấn tượng đầu tiên của cô chính là người ở nơi này khẳng định không thích sạch sẽ.

Trong điện bày biện các loại đồ vật loạn thất bát tao, có lò luyện đan tu sĩ dùng, giá kiếm các loại vật phẩm thông thường, cũng có rất nhiều đồ dùng phàm nhân trong nhà.

Càng đi về phía trung tâm điện, đồ đạc càng vụn vặt, trên mặt đất còn có bầu rượu rải rác.

Lương mộc trung tâm nhất treo xuống mấy sợi sa dài, bên ngoài là màu đen, bên trong là sa trắng, tầng tầng lớp lớp rủ xuống mặt đất, rồi lại mềm mại bao bọc bên trong mềm nhũn, thỉnh thoảng theo gió nhẹ nhàng lay động.

Xuyên qua tấm lụa dài loáng thoáng, Tiểu Niệm Thanh tựa hồ có thể miễn cưỡng nhìn thấy có người nằm trên mặt đất mềm mại.

Không đợi nàng nhìn kỹ, Tạ Quân Từ đã nhập thân quỳ xuống, hắn đem Niệm Thanh đặt ở bên cạnh mình, sau đó cúi đầu xuống.

“Sư tôn, đệ tử đã trở lại.”

Tiểu Niệm Thanh không biết quỳ, liền ngồi bên cạnh Tạ Quân Từ, nàng ngẩng đầu, tò mò muốn nhìn rõ bóng người bên trong.

Một trận gió thổi qua, lụa trắng di động, lộ ra cổ tay rủ xuống từ bờ sụp bên trong, bàn tay thon dài mà tái nhợt, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm bầu rượu.

“Tạ Quân Từ, ngươi thật to gan.” Một giọng nam lạnh lùng từ bên trong truyền đến.

"Ngươi dám mang người ngoài vào môn phái.”

Người trong rèm nghiêng nghiêng dựa vào giường quý phi, tư thế hắn tùy ý, thanh âm lại mang theo một loại cường thế hùng hổ dọa người.

Tạ Quân Từ trán dán xuống đất, hắn nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này là đệ tử cứu ở nhân gian, nàng đã không còn người nhà, càng không có chỗ để đi, cho nên..."

Người nọ cười lạnh nói: "Cho nên ngươi nhớ tới chính mình ngoại trừ đoạn tuyệt huynh trưởng, những người nhà khác cũng đều chết sạch, nên tức cảnh sinh tình, động lòng thương hại?"

Hầu kết Tạ Quân Từ chuyển động, hắn trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Cầu sư tôn giữ nàng lại.”

"Không có khả năng." Tề Yếm Thù lạnh lùng nói: "Tạ Quân Từ, ngươi coi Thương Lang tông là địa phương nào, ta cho ngươi một cơ hội, đem hắn từ đâu tới thì đưa về nơi đó, ta chỉ tính ngươi vi phạm tông quy, bằng không..."

Hắn dừng lại một chút, mới nhẹ nhàng nói, "Ta sẽ cho ngươi lập thêm một tấm bia.”

Tạ Quân Từ ngẩng đầu, hắn vội vàng nói: "Đệ tử nguyện ý chịu phạt, nhưng đứa nhỏ này có thiên phú tu tiên, ở nhân gian tự có thể hấp thụ linh khí, là một mầm non tốt. Nếu đợi một thời gian --"

Lời nói Tạ Quân Từ bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, lại một lần nữa quỳ trở về, sống lưng run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play