Tạ Quân Từ đè nén suy nghĩ trong lòng, hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể gọi tên ta.”
"Ta là Tạ Quân Từ."
Tên của hắn có lẽ đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói có chút khó phát âm, Niệm Thanh nói sai nhiều lần, mới nhớ kỹ tên hắn.
Nàng dường như có niềm vui mới, chính là 'Tạ quân từ tạ quân từ' gọi hắn, lúc thì phải uống nước, lúc thì muốn đồ chơi, giống như đối với tiểu cô nương mà nói, gọi tên là một loại kinh nghiệm rất mới lạ.
Tạ Quân Từ vừa chơi với nàng, một bên nhịn không được có chút thất thần, hắn không khống chế được chính mình đi nghĩ đến ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu.
----- Có lẽ, hắn có thể mang Ngu Niệm Thanh về Thương Lang Tông.
Nhưng ý nghĩ này vừa đến, liền lập tức bị lý trí Tạ Quân Từ đè xuống.
So với một gia đình nhân giới giàu có lại thiện lương, Thương Lang Tông rõ ràng không thích hợp với cuộc sống của một tiểu cô nương ba tuổi.
Vả lại trước tiên không đề cập đến tính tình sư tôn âm tình bất định, thập phần dễ cáu kỉnh, Tạ Quân Từ trước khi chưa được phép liền dẫn người về tông môn, rất có thể ngay cả cửa ải của sư phụ cũng không qua được. Lại nói ba sư huynh đệ Thương Lang Tông bọn họ, hoàn toàn không có hiền lành cùng hòa hợp như các sư môn khác.
Tạ Quân Từ cùng hai sư đệ của hắn quan hệ lạnh như băng sương, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, ba người bọn họ nếu là ở trong môn phái, liền ở trên núi của mình, cũng không trao đổi.
Nếu là trao đổi, vậy nhất định sữ đổ máu.
Hơn nữa, hắn cảm thấy hai người bọn họ đều rất nguy hiểm, hơn nữa đầu óc có chút vấn đề.
...... Hoặc là nói, toàn bộ Thương Lang Tông trên dưới liền không có một người bình thường.
Môn phái như vậy, tựa hồ so với đại tiên tông còn không thích hợp cho một đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành.
Cho dù hắn đem Niệm Thanh đặt ở trong địa bàn của mình, cũng không có biện pháp lúc nào cũng chiếu cố nàng, hắn thường xuyên phải rời khỏi môn phái, lưu nàng một mình ở Thương Lang tông, tựa như ở trong ổ sói nuôi thỏ trắng.
Càng đừng nói Niệm Thanh là một tiểu cô nương, được một người đàn ông chiếu cố, sinh hoạt hàng ngày nhất định có rất nhiều chỗ bất tiện.
Vì thế, ý niệm trong đầu Tạ Quân Từ cứ như vậy bị đè xuống.
Không lâu sau, tiểu nhị dẫn theo một số người mang y phục hài tử mà Tạ Quân Từ đã đặt đến, từ mỏng đến dày, từ trong ra ngoài đều có đầy đủ, y phục nhỏ đều xinh đẹp đủ màu sắc.
Tạ Quân Từ nhìn lướt qua, đem những thứ áo choàng có lông kia cất đi trước, để cho lão phụ nhân đi theo thay một bộ quần áo cho Niệm Thanh.
Đợi đến khi mọi người lui ra, Tạ Quân Từ đóng cửa lại, hắn lại trở lại bên giường, hô hấp không khỏi khó khăn.
Hắn để lão phụ nhân tùy tiện chọn, bà liền mặc cho Ngu Niệm Thanh một bộ váy áo khoác màu đỏ, thập phần có không khí mừng năm mới.
Cổ áo ngắn màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng thêm trắng nõn đáng yêu, đôi mắt to trong trẻo chớp chớp, giống như một con búp bê đi ra từ bức tranh tết vậy.
Đáng tiếc duy nhất chính là tiểu cô nương có chút gầy, một chút mập mạp cũng không có.
Hắn nhịn không được nghĩ, nếu là lớn lên ở nơi tiên khí dồi dào, thường ngày ăn nhiều tiên quả linh nhục, nàng nhất định sẽ nhanh chóng bổ sung bộ dáng khỏe mạnh.
Tạ Quân Từ hơi dừng lại, hắn hậu tri hậu giác ý thức được suy nghĩ của mình, trong lòng có chút phức tạp.
Đúng lúc này, hắn nghe được tiểu cô nương thanh thúy nói: "Tạ Quân Từ.”
Giọng nói của nàng giống như ngậm đường sữa, gọi thẳng tên người, tựa hồ nghe cũng có chút ngọt ngào.
Tạ Quân Từ đi tới, khống chế suy nghĩ muốn đưa tay xoa nàng.
Hắn kỳ thật biết mình hiện tại đang làm rất nhiều việc không cần thiết.
Hắn không cần phải đọc những cuốn sách đó, càng không cần phải may nhiều quần áo như vậy, giống như họ vẫn phải ở bên nhau một thời gian dài, nàng có cơ hội mặc tất cả quần áo một lần nữa.
Chính là…… Tạ Quân Từ nhịn không được.
Hiện giờ quần áo cũng đã làm xong, hắn tựa hồ lại nghĩ không ra lý do gì để kéo dài thời khắc ở cùng tiểu cô nương.
Tạ Quân Từ kỳ thật còn có suy nghĩ, nghĩ tới có nên dùng phương thức của phàm nhân đi Thanh Châu vực hay không, ví dụ như ngồi xe ngựa, trên đường bọn họ có thể đi suốt nửa tháng. Nhưng cuối hắn cũng bác bỏ ý tưởng này.
Niệm Thanh vừa mới xảy ra chuyện, nàng sợ mùa đông, sợ tuyết, cho dù trì hoãn nửa tháng, đối với nàng mà nói trên đường cũng chưa chắc sẽ vui vẻ.
Huống chi... Nếu muốn chia tay, cần gì phải ở chung lâu hơn, đến lúc đó còn làm cho nàng buồn bả hơn?
Tạ Quân Từ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đêm đó dẫn Ngu Niệm Thanh rời đi.
Tiểu cô nương ở trong ngực thanh niên thoải mái ngủ một giấc, lúc mở mắt, tuy rằng vẫn là ở trên giường tỉnh lại, nhưng làm sao cảm giác cơ sở vật chất trong phòng không giống lúc trước?
Nàng cũng không biết, mình hiện giờ đã ở Thanh Châu vực cách xa ngàn dặm.
Sau khi đến Thanh Châu vực, Tạ Quân Từ cũng không lập tức đem Niệm Thanh mang đến cho đôi vợ chồng kia, mà là tính toán trước tiên nên điều tra gia đình này một chút.
Ban ngày thời điểm hắn muốn ra ngoài, còn sợ Niệm Thanh không vui thậm chí khóc thút thít, không nghĩ tới nàng chỉ là có chút lưu luyến, liền tùy ý Tạ Quân Từ rời đi.
Dù sao đối với nàng mà nói, trước kia mỗi ngày cơ bản đều trải qua như vậy, như Tạ Quân Từ ngày hôm trước ở lại cùng nàng, mới là chuyện hiếm thấy.
Tạ Quân Từ liền âm thầm theo dõi đôi vợ chồng Ngô Minh đề cử mấy ngày, cuối cùng hắn không thể không thừa nhận, người phật tu đề cử, quả nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Gia đình này là thương nhân số một địa phương, họ Vương. Ngoài vợ chồng họ Vương, họ còn có một đứa con trai tám chín tuổi, nhũ danh Thạch Đầu.
Vương thị là đại thiện nhân địa phương, cùng Ngụy thị bóc lột tàn ác hoàn toàn bất đồng, Vương gia ở địa phương rất được tôn trọng, dân chúng cũng rất yêu thương bọn họ.
Chuyện của gia đình họ Vương rất dễ điều tra, về cơ bản mọi người dân địa phương đều biết.
Mười năm trước, Vương phu nhân trước khi mang thai nhi tử từng có một lần mang thai, khi đó vừa vặn gặp phải đại hồng thủy, thuyền buôn của Vương thị chật ních dân chúng cứu tế.
Trên đường rời đi, họ nhìn thấy trên một mái nhà giữ cơn đại hồng thủy một nữ hài năm hoặc sáu tuổi, đưa tay ra với tàu buôn, khóc lóc kêu cứu, cuối cùng biến mất trong biển nước.
Vợ chồng Vương thị đều trơ mắt nhìn tiểu cô nương bị lũ lụt nuốt chửng, không kịp cứu nàng. Ngày đó Vương phu nhân bị kích thích dẫn đến hỏng thai, nghe nói đứa nhỏ không giữ được kia chính là một nữ hài tử.
Từ ngày đó trở đi, hai vợ chồng đều áy náy đau khổ không thôi, nỗi đau mất con và sự xấu hổ bất lực cứu người đan xen với nhau, bọn họ một bên thường xuyên đến chùa thắp hương bái Phật, bên kia cực kỳ khát vọng đón thêm một đứa con gái, bù đắp cho khoảng trống trong lòng bọn họ.
Sau đó, vương phu nhân sinh một đứa con trai, sau đó liền không thể mang thai nữa, muốn có một nữ nhi trở thành chấp niệm của vợ chồng.
Hòa thượng và Phật tu trong chùa thường khuyên bọn họ buông chấp niệm, nếu không có, thì chớ cưỡng cầu. Nếu thật sự không buông xuống được, nhận nuôi một đứa nhỏ cũng là kết thiện duyên.
Nhưng trên đời này ngàn vạn đứa nhỏ, muốn gặp được một đứa nhỏ không có huyết thống nhưng lại hợp nhãn duyên, hợp tâm ý thật sự quá khó khăn, cho nên mấy năm nay hai vợ chồng tuy không ngừng làm việc tốt, nhưng cũng chưa từng nhận nuôi bất kỳ đứa nhỏ nào.
Cho dù lấy ánh mắt của Diêm La có thể nhìn thấy hồn phách thiện ác của Tạ Quân Từ mà xem, người một nhà bọn họ cũng là người tốt từ đầu đến cuối.
Không chỉ như thế, trong phủ đệ Vương thị cũng không có ác nô, nhiều nhất là vài tên trộm cắp vặt chưa bị phát hiện, ít nhất không giống Ngụy phủ, phóng mắt nhìn qua một nửa gia đinh đều đã giết người hành hung.
Tạ Quân Từ không có bất kỳ lý do gì để phản đối gia đình này nhận nuôi Ngu Niệm Thanh, gia cảnh bọn họ giàu có, nhân phẩm trong sạch, vợ chồng ân ái, hơn nữa cấp bách muốn có một... Vô nữ nhi,luận từ bất kỳ góc độ nào mà xem, đều là thích hợp nhất cho Niệm Thanh.
Tuy nhiên, hắn vẫn trì hoãn hai ngày.
Ban ngày, hắn đút Niệm Thanh ăn cơm ăn hoa quả, đọc cho cô một ít câu chuyện trong sách, hoặc là chơi trò chơi, tán gẫu, tựa hồ thời gian rất nhanh trôi qua.
Ban đêm, tiểu cô nương vẫn không thể rời khỏi người, không ôm ngủ đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng. Tạ Quân Từ ngồi ở cuối giường đọc sách, canh chừng nàng ngủ.
Thỉnh thoảng nàng ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Quân Từ ở trước mặt nàng, nàng mới nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong nháy mắt, bọn họ đã ở lại Thanh Châu vực tám ngày.
Tạ Quân Từ biết hắn nhất định phải kết thúc chuyện này.
Ngày thứ chín, vợ chồng Vương thị vẫn tự mình leo núi đến chùa bái lạy, lúc bọn họ muốn rời đi, lại nhìn thấy thần tiên hiển linh.
Tạ Quân Từ luôn luôn chỉ mặc hắc y lần này đặc biệt mặc một bộ bạch bào, hắn vốn xinh đẹp như tiên, hôm nay tóc dài như mực, bạch y thắng tuyết, trực tiếp khiến người ta nhìn đến ngây ngốc.
Hai vợ chồng nhìn thấy thần tiên muốn phó thác cho bọn họ một đứa nhỏ, cho rằng là thành tâm của mình cảm động ông trời, bọn họ liên tục dập đầu, cao hứng không thôi.
Sau khi ước định đưa nữ nhi tới cửa, hai vợ chồng chạy về nhà, liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân dọn dẹp phòng tốt nhất trong chủ viện, càng cấp bách gọi người tới đổi thành khuê phòng của tiểu cô nương.
Bên kia, Tạ Quân Từ trở về khách điếm.
Bước chân hắn nặng nề, đứng ở ngoài cửa hồi lâu, mới đẩy cửa đi vào.
Niệm Thanh luôn luôn hiểu chuyện nhu thuận, lúc đại nhân không ở nhà nàng ngay cả giường cũng không xuống, không chạy lung tung không chơi bậy, nghe lời làm cho người ta bớt lo lắng.
Vừa nhìn thấy hắn trở về, ánh mắt nàng liền sáng lên, gọi hắn: "Tạ Quân Từ!”
Hắn ngồi xuống bên giường, tiểu cô nương liền tự mình nhào vào trong ngực hắn.
Trên vai Tạ Quân Từ phảng phất như đang bị đá nặng đè không thở nổi, hắn rũ con ngươi xuống, ngón tay thon dài rõ ràng từng chút từng lướt qua tóc nàng.
Cảm nhận được sự trầm mặc của thanh niên, Niệm Thanh ngẩng đầu, nàng chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Ngươi không vui sao?”
Tạ Quân Từ trầm mặc hồi lâu, qua nửa ngày, hắn mới khàn giọng mở miệng: "Niệm Thanh, ta..."
Cổ họng hắn khô khốc dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Ta đã tìm cho ngươi một gia đình rất tốt.”
Vẻ mặt tiểu cô nương trở nên có chút nghi hoặc.
Sự thiên chân và ngây thơ của nàng đối với Tạ Quân Từ mà nói giống như một hình thức lăng trì, muốn hắn không thể không cảm thụ loại dày vò cùng thống khổ này, tiếp tục giải thích với nàng.
Tạ Quân Từ miễn cưỡng đè nén cảm xúc, hắn chậm rãi nói: "Ngươi có nghĩ là muốn một gia đình mới hay không? Giống như những đứa trẻ khác, có cha và mẹ yêu ngươi..."
Từ gương non nớt của Niệm Thanh, Tạ Quân Từ có thể cảm nhận được, nàng giống như hiểu được cái gì.
Nàng chậm rãi rời khỏi lòng hắn, cúi đầu, trong tay còn nắm chặt tay áo Tạ Quân Từ.
Ngu Niệm Thanh còn chưa trả lời, Tạ Quân Từ đã hối hận.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương, lý trí trăm năm qua lần đầu tiên bị xúc động chiếm cứ. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng không muốn, cho dù nàng nhẹ nhàng lắc đầu, chuyện này liền...
Sau đó, Tạ Quân Từ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng: “Là bởi vì ta ăn quá nhiều, mới muốn bán ta đi sao?”
Tạ Quân Từ ngây ngẩn cả người.
“Không —— không phải”
Hắn nói chuyện lần đầu tiên có chút vấp, tiểu cô nương đã tiếp tục nhỏ giọng nói: "Ta có thể không uống sữa, cũng không ăn hoa quả, một ngày ăn một chút là đủ rồi, ta..."
“Thanh Thanh!” Tạ Quân Từ đã nghe không nổi, hắn vội vàng nói, "Ta không có bán ngươi, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta.”
Hắn đem đối thoại lúc trước của mình với Ngộ Minh, cùng với vì sao lại lựa chọn vợ chồng Vương thị toàn bộ đều nói cho nàng nghe, thậm chí không để ý nàng có thể nghe hiểu những lời này hay không.
Tạ Quân Từ nói rất nhiều, hết lần này đến lần khác giải thích, tiểu cô nương vẫn cúi đầu, không khóc cũng không nháo.
Trái tim hắn đập thình thịch, vô cớ mà làm hắn cảm thấy đau đớn.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cô chậm rãi thu tay lại, buông ống tay áo của ra.