Sau khi trở về khách điếm, Tâm trạng Niệm Thanh trầm xuống một hồi lâu.
May mắn nàng còn nhỏ, Tạ Quân Từ dùng trống bỏi cùng hoa quả chọc nàng, nàng rất nhanh quên mất chuyện vừa rồi, chuyên tâm ăn hoa quả.
Trong lòng Tạ Quân Từ lại âm u.
Hắn ở nhân giới du hành, giết người đại tội đại ác, cũng không phải hắn thiện lương, chỉ là bởi vì Huyết Huyền kiếm của mình đúng như lời đồn đãi nói, là một thanh hung kiếm cần máu tươi cùng hồn phách duy trì.
Trên đời này cũng chỉ có Tạ Quân Từ là người có được Diêm La lực, mới có thể ngăn chặn được sự hung tàn của Huyết Huyền kiếm.
Hung kiếm như Huyết Huyền Kiếm, dùng máu ác nhân đi nuôi dưỡng là tốt nhất.
Tạ Quân Từ giết người xấu cơ bản đều là ngẫu nhiên xuống tay, nhìn thấy liền giết, Ngụy Lâu may mắn như vậy bởi là bởi vì cơ duyên cùng tông môn mà tránh được một kiếp, không giết được thì thôi hắn cũng lười quan tâm.
Trái tim hắn đã sớm lạnh như băng như bàn thạch, đối với thế gian này không có một chút độ ấm nào.
Nhưng bây giờ, Tạ Quân Từ lại hối hận vì đã dễ dàng buông tha Ngụy Lâu như vậy.
Nếu lúc ấy hắn có thể biết được hôm nay, chỉ sợ bất luận có đắc tội Trường Hồng Kiếm Tông hay không, hắn cũng muốn nữ tử kia trở thành vong hồn dưới kiếm.
Khi đó kỳ thật là cơ hội động thủ tốt nhất, hiện giờ Ngụy Lâu bái vào Trường Hồng Kiếm Tông, ít nhất trong vòng năm đến mười năm sẽ không có cơ hội ra cửa, muốn giết nàng liền không dễ dàng như vậy.
Thật đáng tiếc...
Con ngươi Tạ Quân Từ nguy hiểm nheo lại.
Chẳng qua, Ngụy Lâu tránh được một kiếp, Ngụy gia lại chạy không thoát.
Một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, sau lưng nhất định có người làm chỗ dựa cho nàng.
Xem ra lần này hắn phải trở về An Định thành một chuyến, từ người hầu gia đinh đến cha mẹ Ngụy Lâu, thậm chí là quan viên địa phương cấu kết với Ngụy thị, hắn muốn từng người một chậm rãi thanh toán.
Trên ngón tay Tạ Quân Từ, chiếc nhẫn Huyết Huyền Kiếm hóa thành cảm nhận được sát khí của chủ nhân, hồng văn thập phần hưng phấn chớp động.
Diêm La lực trên người hắn vốn là một loại lực lượng lạnh lẽo đáng sợ, giống như một con mãnh thú nguy hiểm ẩn nấp trong cơ thể hắn, vẫn luôn như hổ rình mồi tràn ngập sát khí, thậm chí thường xuyên thương tổn đến bản thân Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ quanh năm bảo trì trạng thái lạnh nhạt bình tĩnh, trăm năm qua đều hiếm khi xuất hiện tâm tình dao động.
Tâm hắn giống như một bờ biển chết, gió thổi không động mưa đánh không thấu, cho dù lấy tính mạng người hoặc là rơi vào bí cảnh nguy hiểm, cũng luôn không gợn sóng không sợ hãi.
Thời gian dài như vậy, hắn bỗng nhiên không kiềm chế được sát ý âm trầm trong lòng, nhất thời làm cho Diêm La lực cùng Huyết Huyền Kiếm nhất tề hưng phấn.
Diêm La lực mặc dù là lực lượng của hắn, nhưng Tạ Quân Từ mấy năm nay lại chưa bao giờ chân chính hoàn toàn nắm giữ nó. Huyết Huyền kiếm càng là hung kiếm tội ác chồng chất từ mấy ngàn năm trước, ngay cả Tiên Sơn Kiếm Mộ chính khí hạo nhiên cũng không áp chế được lệ khí của nó.
Khi bị áp chế, hắn là chủ nhân của nó.
Nhưng khi nắm dây cương của dã thú không chăt, dã thú nhất định sẽ chờ thời cơ quay đầu cắn ngươi một cái.
Chúng nó đều ngo ngoe rục rịch, không lúc nào không hy vọng Tạ Quân Từ vứt bỏ lý trí, rơi vào bóng tối như trong truyền thuyết, trở thành nhân vật phản diện khiến sinh linh đồ thán.
Bên kia, Niệm Thanh ngồi trên giường chuyên tâm ăn hoa quả, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới thanh niên bên cửa sổ có chỗ nào không đúng.
Mà có thể dùng số liệu tính toán được tình huống, trái tim hệ thống sắp vọt ra khỏi cổ họng
Nguyên tác của Ngu Niệm Thanh là một quyển tiểu thuyết về quá trình nữ chính trưởng thành mấy trăm vạn chữ, có thể tưởng tượng được trong nhiều chữ như vậy đã từng xuất hiện bao nhiêu nhân vật phản diện lớn nhỏ cùng bia đỡ đạn.
Cốt truyện nguyên bản thiên về tình đồng đội, nói về mấy đệ tử thân truyền đặc sắc của Trường Hồng Kiếm Tông, cùng tiểu sư muội Ngu Niệm Thanh trong các loại ma luyện dần dần trở thành đồng đội vào sinh ra tử, hình thành đội ngũ nhân vật chính lấy nàng làm trung tâm, đối kháng với các loại bóng tối trên thế gian.
Dưới loại bố trí này, có thể nói làm cho đám nhân vật phản diện chật vật muốn chết.
Nhân vật phản diện hoặc là tàn nhẫn hoặc biến thái xuất hiện liên tục, giống như đang nuôi cổ, không cần đoàn đội nhân vật chính tới tham dự, nhân vật phản diện liền cá lớn nuốt cá bé, đổi mới cực nhanh.
Cuối cùng lưu lại nhân vật có thể gọi là đại phản diện, đó tuyệt đối là hung tàn nhất.
Trong tư liệu hệ thống, đám nhân vật phản diện nguy hiểm đáng sợ nhất trong toàn bộ quyển sách chính là Thương Lang Tông mà Tạ Quân Từ bái nhập.
Nhân vật phản diện của người ta ít nhất phải chiếm mấy cái địa bàn yêu ma quỷ tộc nào đó mới có thể xưng là một tổ chức, mà Thương Lang Tông chỉ cần bốn thầy trò liền tự thành một phái, có thể thấy được Thương Lang tông khủng bố cỡ nào.
Trong đó Tạ Quân Từ chính là một nhân vật phản diện cực kỳ nguy hiểm.
Hắn sinh ra đã có được Diêm La lực cường đại tà ác, về sau lại có được hung kiếm Huyết Huyền, giống như từ thiết lập nhân vật liền hy vọng hắn là người xấu.
Nhưng Tạ Quân Từ đã từng ở tu tiên giới làm tu sĩ một thời gian, trong nguyên tác còn cùng Ngu Niệm Thanh ở tu tiên giới gặp qua một lần, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn cứu nàng một mạng.
Cho nên sau đó khi hắn rơi vào ma đạo, cũng làm cho nhân vật chính Ngu Niệm Thanh suy sụp không thôi.
Đại bộ phận sức mạnh của Tạ Quân Từ đều xuất phát từ tà ác hắc ám Diêm La chi lực, cũng đại biểu cho việc nếu hắn muốn duy trì thân phận tu sĩ, phải áp chế so với những người khác nhiều hơn trăm lần, nếu không sẽ bị hắc ám mê hoặc.
Ví dụ như người bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có chút ác tâm, muốn giết chết một con kiến, nghĩ liền giết. Hoặc ghét một người nhìn không vừa mắt, cũng không sao.
Nhưng nếu trong đầu Tạ Quân Từ xuất hiện một chút ý niệm tiêu cực, dưới ảnh hưởng của Diêm La lực, sẽ trở nên phóng đại gấp trăm lần. Nếu Tạ Quân Từ không khống chế được dục vọng của mình, sẽ bị Diêm La lực khống chế ngược lại.
Ngày bọn họ hợp nhất lại, sẽ là tai họa của thế gian.
Đây là nguyên nhân dù Tạ Quân Từ mấy ngày nay đối với Niệm Thanh có tốt đến đâu, hệ thống cũng không muốn tiểu cô nương ở cùng một chỗ với hắn.
Hệ thống có thể cảm thụ được, hắn hiện tại rất để ý Ngu Niệm Thanh, rất có thể sát khí hôm nay của hắn, cũng là bởi vì không muốn nhìn nàng chịu ủy khuất như vậy.
Đáng sợ chính là chỗ này, sự xuất hiện của nàng, làm cho Tạ Quân Từ sinh ra dục vọng.
Dục vọng giết người.
Thời điểm Tạ Quân Từ lấy tính mạng người khác chưa bao giờ vì muốn mà giết, cùng với hắn hiện giờ nổi lên ham muốn giết người hoàn toàn bất đồng. Nếu bây giờ hắn thật sự giết người, hắn rất có thể giết sẽ không khống chế được bản thân, từ đó mất đi cân bằng.
Tạ Quân Từ chính là một loại thuốc nổ vô hình, một ngày nào đó hắn không kiểm soát được, ai cũng không ngăn cản được hắn nhập ma.
Hắn thật sự quá nguy hiểm, quá nguy hiểm.
Hệ thống lo lắng muốn chết, nhưng nó không có cách nào.
Ký chủ của mình vẫn là một đứa trẻ, thậm chí còn coi nó là linh hồn của một con chó, nó căn bản không thể cùng nàng giảng giải rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Nó còn hy vọng Tạ Quân Từ đưa Ngu Niệm Thanh đến nhà dân mà hòa thượng nói, hiện giờ chỉ có thể tâm lực tiều tụy cầu nguyện hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, hệ thống nhìn tiểu ký chủ ăn xong quất, nàng hướng về phía Tạ Quân Từ, thanh thúy kêu: "Ca ca.”
Xung quanh Tạ Quân Từ nổi lên sát khí lạnh như băng.
Hắn quay đầu, đối diện với con ngươi trong trẻo của tiểu cô nương, nàng giơ tay lên, ủy khuất nói: "Tay bẩn.”
Tạ Quân Từ giật mình.
Sát khí lạnh lẽo vốn như vũng lầy không thấy đáy trên người hắn đã không còn sót lại gì.
Tạ Quân Từ đi tới, thậm chí quên mất thuật pháp vệ sinh, dùng khăn tay lau khô bàn tay nhỏ bé của nàng, một bên nhẹ nhàng, không thể tin được nói: “…… Ngươi vừa mới kêu ta?”
Niệm Thanh gật gật đầu.
Tạ Quân Từ rất ít khi để tiểu cô nương phải ngước nhìn, nếu nàng ở trên giường, hắn mười phần mười đều sẽ ngồi xổm xuống.
Lúc này, nàng vươn tay nhỏ bé, chạm vào giữa hai hàng lông mày không biết nhíu lại từ khi nào của Tạ Quân Từ.
"Không tức không tức mà." Niệm Thanh giống như tiểu đại nhân trấn an nói: "Tức giận biến mất.”
Tạ Quân Từ lại sửng sốt.
Thì ra là tiểu cô nương phát hiện tâm tình hắn không tốt, mới dùng phương thức như vậy dỗ hắn vui vẻ?
Hắn trì độn một hồi lâu, mới vươn tay, đem nàng ôm vào trong ngực.
Niệm Thanh quen thói nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, liền cảm giác cánh tay hắn hơi dùng sức ôm chặt nàng.
“…… Đa tạ.” Hầu kết hắn chuyển động trên đỉnh đầu nàng, hơi ngứa. Niệm Thanh nghe Tạ Quân Từ thấp giọng nói: "Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không tức giận, ngươi cũng không cần miễn cưỡng gọi ca ca ta.”
Hắn biết Ngu Tùng Trạch đối với nàng mà nói có bao nhiêu trọng lượng, nàng chỉ là quá thông minh quá ngoan ngoãn, cùng ca ca ở trong thôn ăn cơm trăm nhà lớn lên, nàng tự nhiên là sẽ biết nhìn sắc mặt đại nhân.
Đứa nhỏ như vậy, luôn dễ dàng ủy khuất chính mình mà đổi lấy vui vẻ của người lớn.
Tạ Quân Từ không muốn để cho nàng như vậy.
Ca ca của nàng chỉ có một người, người kia chỉ có thể là Ngu Tùng Trạch.
Niệm Thanh lại không biết Tạ Quân Từ suy nghĩ gì, trong lòng nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng không nghĩ ngoài Ngu Tùng Trạch ra sẽ gọi người khác là ca ca.
Chỉ là tiểu hài tử đều biết ai đối tốt với mình, nàng nguyện ý lấy lòng Tạ Quân Từ, muốn làm cho hắn vui vẻ mà thôi.
Giống như trước kia tiểu muội trong thôn khi chạy tới chạy lui bên ngoài nhà bọn họ bị ngã, ca ca đi ra ngoài dỗ dành nàng cũng sẽ gọi là 'bảo bảo', mà danh từ đó trước kia chỉ dành cho nàng.
Nhưng Niệm Thanh cũng sẽ không tức giận, bởi vì muội muội khóc rất thương tâm nha, nàng cũng hy vọng nàng ấy có thể vui vẻ.
Tựa như hiện tại nàng hy vọng Tạ Quân Từ không được cau mày vậy.
Nàng cũng không biết vì sao hắn không muốn bị gọi là ca ca, Niệm Thanh suy nghĩ một chút, nàng biết sai liền sửa, nghiêm túc nói: "Vậy gọi ngươi là thúc thúc sao?”
Tạ Quân Từ còn chưa nói gì, hắn liền nghe được tiểu cô nương nói tiếp: "Cữu cữu, gia gia, a công..." giống như muốn đem tất cả từ ngữ có thể gọi nam nhân đều nói một lần.
Hắn nhất thời dở khóc dở cười, vừa rồi sát khí lạnh như băng ở trước mặt tiểu cô nương đều biến thành mưa phùn, lặng yên không một tiếng động hóa giải.
Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu nàng, bỗng nhiên có một từ khóa chống lại đầu lưỡi hắn.
Sư huynh.
Nàng có thể gọi hắn là sư huynh.
Ý niệm này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tạ Quân Từ, trong nháy mắt giống như dây leo phát triển điên cuồng.